"Vậy thì kết thúc thôi, nếu đã không thích vậy thì chúng ta đi, bạn học Âu Dương cứ tiếp tục dỗ bạch liên hoa của anh đi!" Nam Hiểu Hiểu kéo Tô Thiên Duyệt đi. "Nam Hiểu Hiểu, cảm ơn cô đã làm chứng cho tôi." Tô Thiên Duyệt thực sự không ngờ rằng Nam Hiểu Hiểu kẻ thù từ thuở nhỏ của cô, sẽ đứng ra nói giúp cô, cô cho rằng Nam Hiểu Hiểu muốn để cô nhận tội.
Có vẻ như cô phải cảm ơn Anh Mộng Tuyết vì đã cho cô có cơ hội bắt tay với Nam Hiểu Hiểu? Các nữ phụ độc ác đoàn kết nào!
"Hừ, ai kêu cô cảm ơn?" Nam Hiểu Hiểu lộ ra vẻ vô ơn bạc nghĩa, sau đó khinh thường liếc Anh Mộng Tuyết: "Chuyện này là tôi làm, đương nhiên phải thừa nhận, không giống như có người chỉ là giả vờ đáng thương để đánh lừa mọi người."
Anh Mộng Tuyết bị nói trúng tim đen, vì thế cô ta chỉ có thể né tránh và cúi đầu để tránh ánh nhìn.
"Quên đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này. Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi thư viện l học tập, ngày ngày tiến bộ!"
Tô Thiên Duyệt cũng lười dây dưa với nam nữ chính, bèn dẫn theo Nam Hiểu Hiểu, Dương Thiến và đám người phía sau rời đi.
Phòng sinh hoạt câu lạc bộ đột nhiên trở nên yên tĩnh, Âu Dương Hiên từng bước một đi tới gần Anh Mộng Tuyết, lạnh lùng nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô ta: “Tại sao cô lại nói dối?”
“Âu Dương Hiên, anh có ý gì, tôi nói dối chỗ nào! Tôi không có nói Tô Thiên Duyệt bắt nạt tôi, chẳng qua tự bản thân anh hiểu lầm, sao trách tôi được?" Anh Mộng Tuyết tự tin mắng lại hắn, hai mắt lại đỏ lên, "Còn có, nếu như không phải bởi vì anh, ta có thể gặp chuyện thế này hay sao? Cho nên đều là lỗi của anh đều là lỗi của anh!"
Vừa nói, cô ta vừa giơ nắm đấm vừa đấm vào vai Âu Dương Hiên.
Tô Thiên Duyệt đã đi tới cửa, nhìn thấy cảnh này không nhịn được cong cong môi.
Bình thường sức chiến đấu của nữ chính Mary Sue gần như bằng không, vừa rồi bị trói hoàn toàn không có chút phản kháng nào, nhưng khi đối mặt với Âu Dương Hiên, cô ta lập tức có dũng khí chiến đấu ngút trời, sức lực cũng vậy tăng lên mạnh mẽ!
Lúc đầu Âu Dương Hiên cảm thấy sự đánh mắng của Anh Mộng Tuyết có chút mới mẻ, nhưng sau khi cô ta đến nhà Âu Dương làm người hầu mấy ngày nay, hầu như ngày nào cũng phải diễn những cảnh như vậy, hắn thật sự có chút chán ngán.
Vì vậy lúc này hắn đột nhiên đẩy cô ta ra: "Ai cho cô lá gan hết lần này đến lần khác vô lễ với bản thiếu gia!" Anh Mộng Tuyết hai mắt kịch liệt chấn động, không thể tin được ngã về phía sau. . .
Đây là xảy ra chuyện gì đây, trước đây mỗi lần Âu Dương Hiên bị cô ta đánh mắng, mặc dù nhìn hắn có vẻ dữ tợn, nhưng cô ta có thể cảm giác được hắn vẫn rất thích thú.
Anh Mộng Tuyết trước khi ngã xuống, cô ta vô thức vươn tay nắm lấy kéo Âu Dương Hiên ngã cùng.
Tô Thiên Duyệt và nhóm của cô đã đi đến hành lang bên ngoài phòng sinh hoạt, khi nghe thấy động tĩnh, cô và mọi người bèn nhìn qua cửa sổ, thấy một cảnh tượng cẩu huyết.
Chỉ thấy Âu Dương Hiên bị Anh Mộng Tuyết kéo xuống đất, đôi môi của hai người họ vừa lúc chạm vào nhau!
Tô Thiên Duyệt không khỏi nhìn thêm vài lần, trong lòng âm thầm than một tiếng!
Lại là thói quen của Mary Sue, nữ chính sẽ luôn có nhiều cơ hội khác nhau tiếp xúc với nam chính như tường, cây cối hoặc sàn nhà! Mà nam chính bị nữ chính hôn ngoài mặt thì tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.
Quả nhiên, sau khi Âu Dương Hiên định thần lại, lập tức đẩy Anh Mộng Tuyết ra xa, hung ác nói: "Nữ nhân ngươi, ngươi cũng dám lợi dụng bản thiếu gia! Điên rồi, thật là điên rồi!"