Tô Quân sửng sốt: "Tôi... Tôi xin lỗi, có lẽ tôi đã hiểu sai ý cô."
Quả thật, Anh Mộng Tuyết lúc đó đã nói như vậy.
Nhưng những người bình thường sẽ tự động xem những lời nói của cô ta hiểu thành cô ta đã bị Tô Thiên Duyệt bắt nạt.
Nhìn thấy giọng điệu áy náy của Tô Quân, Anh Mộng Tuyết cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận, nên đã nói: “Mặc dù sự tình ngày đó mẹ em có chỗ không đúng, nhưng bà đã làm việc ở Tô gia nhiều năm, Thiên Duyệt không nhất thiết phải làm ầm lên vì một chuyện vặt vãnh như vậy, còn đuổi hai mẹ con chúng em đi, như vậy thực sự khiến người ta lạnh tâm... "
Tô Quân nghiêm mặt sửa lời cô ta: "Em gái tôi không đuổi hai người đi, chính dì Vương đã nói phải rời đi, em ấy cũng thuận miệng đồng ý mà thôi."
Anh Mộng Tuyết không ngờ Tô Quân lại bắt đầu bênh vực Tô Thiên Duyệt, bất giác cao giọng: "Nhưng lời nói của Thiên Duyệt không phải là có ý xua đuổi mẹ con chúng em sao!"
Khi nói điều này, cô ta không chỉ muốn Tô Quân dạy cho Tô Thiên Duyệt một bài học mà còn muốn Tô Quân chủ động yêu cầu mẹ con họ ở lại, để họ trước khi rời đi có thể từ chối lời đề nghị ở lại của anh, làm vậy thì không phải bọn họ bị đuổi mà rời đi.
Anh Mộng Tuyết đang bận suy tính, thì nghe thấy Tô Quân nói: "Nếu cô và Thiên Duyệt đã không hợp nhau, thì tốt hơn là nên rời đi. Em gái tôi là chủ của gia đình này, không thể để em ấy rời đi."
Anh Mộng Tuyết tự hỏi liệu mình có nghe lầm hay không, sau một lúc lâu mới mở miệng, nhưng chỉ có thể nói: "Được rồi, tạm biệt anh Tô Quân, em sẽ không bao giờ quên anh đã từng chiếu cố cho hai mẹ con chúng em! Em biết anh thích tay nghề nấu nướng của mẹ em, sau này mẹ em có làm đồ ăn ngon, em vẫn sẽ mang đến trường học chia cho anh ăn cùng."
Nói như vậy gần như đã để lại một sợi dây ràng buộc giữa cô và Tô Quân, Tô Quân là anh trai của Tô Thiên Duyệt, chỉ cần anh bị kéo đến bên cô ta, thì Tô Thiên Duyệt sẽ không bao giờ có thể sống thoải mái được!
"Được rồi, cảm ơn cô đã kiên trì và ủng hộ ước mơ của tôi!" Khi chia tay, Tô Quân vẫn muốn nghĩ về những mặt tốt của Anh Mộng Tuyết.
"Không có việc gì đâu, anh Tô Quân, anh nhất định phải kiên trì với ước mơ của mình, tiếp tục chơi game, nếu có chuyện gì không vui, có thể gọi điện thoại cho em!" Anh Mộng Tuyết cười, làm một động tác cổ vũ.
“Ừm.” Tô Quân đáp ứng, từ trong túi của mình móc ra ví tiền, lục tới lục lui một lúc sắc mặt bỗng thay đổi, cuối cùng chỉ lấy ra được một trăm tệ nhàu nát đưa cho Anh Mộng Tuyết. “Tôi vốn là muốn cho ngươi một chút tiền xem như tâm ý cuối cùng, nhưng mấy ngày trước mua thiết bị trò chơi đã tiêu gần hết tiền tiêu vặt tháng này..."
Nếu lúc trước nghe được Anh Mộng Tuyết cổ vũ như vậy, anh sẽ rất cảm động, nhưng tối nay khi nghe lại mấy lời khích lệ này anh lại không có vẻ cảm động gì, đại khái là bởi vì Tô Thiên Duyệt cũng bắt đầu ủng hộ anh. Hơn nữa, Tô Thiên Duyệt đề nghị nuôi anh, nhưng Anh Mộng Tuyết thì không.
Nghĩ đến đây, Tô Quân hối hận vì đã đưa cho Anh Mộng Tuyết một trăm nhân dân tệ duy nhất trong người, nghĩ kỹ lại, Anh Mộng Tuyết không giúp ích gì cho anh ngoại trừ nói vài lời khích lệ.
Anh Mộng Tuyết nghĩ đến bản thân vẫn còn món nợ lớn chưa trả, mặc dù thực sự muốn mạnh mẽ từ chối, nhưng cuối cùng cô ta vẫn đưa tay ra nắm lấy một trăm nhân dân tệ: “Cảm ơn, không sao đâu có lòng là được rồi.”
Quân thiếu gia này một lần vung tay cũng đưa ít nhất mấy trăm ngàn, đều do anh ta mua mấy cái thiết bị trò chơi, làm sao lại có thể tiêu tiền và thời gian vào thứ vô bổ như vậy chứ!
Sáng sớm hôm sau, Tô Thiên Duyệt tiễn hai mẹ con Anh Mộng Tuyết và Vương Bình Quyên, tâm trạng cô đặc biệt tốt.
Vừa mới vào đến phòng học, hệ thống lại phát ra nhiệm vụ cho cô, làm tâm trạng cô mất vui: [ Mời kí chủ hoàn thành nhiệm vụ mới: A Để nhân vật phản diện đút cô ăn; B Để Âu Dương Hiên đút; C Để Anh Mộng Tuyết đút; D Để Vương Bình Quyên đút! ]
Tô Thiên Duyệt cạn lời: [ Tôi chọn A! ]
Nếu cô chọn B, cô có thể sẽ phun ra ngay tại chỗ! Về phần Anh Mộng Tuyết và Vương Bình Quyên, có lẽ họ sẽ cho cô ăn sh*t.
Nhiệm vụ này hơi khó, đặc biệt là nếu muốn hoàn thành nó với tư cách một người bạn thì độ khó nhiệm vụ này càng cao.
Những người khác đang suy nghĩ làm thế nào để biến một lá bài xấu thành một ván bài đẹp, còn cô thì đang nghĩ làm cách nào để những nhiệm vụ mờ ám mà hệ thống đưa ra trở nên trong sáng hơn!