"Không, không có gì đâu mà! Em chỉ đột nhiên nghĩ đến anh trai em vẫn còn ở nhà, chút nữa nhất định anh ấy sẽ tới hỏi chuyện, hay là thôi đi." Tô Thiên Duyệt hoảng sợ đứng dậy, "Em tự về đây, anh nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong, cô lao ra khỏi cửa trước khi Lạc Dạ Hàn kịp phản ứng.
Lạc Dạ Hàn nhìn cánh cửa bị cô đóng sầm lại, đôi mắt anh chợt tối lại, nếp nhăn giữa lông mày dần dần hằn sâu.
Có phải vừa rồi anh quá thiếu kiên nhẫn và làm cô sợ hãi không?
Tô Thiên Duyệt nhanh chóng chạy về phòng và đóng chặt cửa lại.
Dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, cô che khuôn mặt nóng bừng của mình và hít một hơi thật sâu trước khi bình tĩnh lại.
Mặc dù trước đây cô chưa từng hôn anh, nhưng có một lần là trong lúc anh bị say rượu, còn lần này cả hai đều tỉnh táo.
Lúc nãy tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cô khao khát được gần anh hơn.
Nhưng cô cũng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, Lạc Dạ Hàn nói, anh đã thích cô từ lâu, cô mới xuyên qua cuốn sách mà đến đây chưa đầy một năm, vậy người anh ấy yêu chính là nguyên chủ chứ không phải cô!
Cô biết đi sâu vào vấn đề này có chút ngớ ngẩn, nhưng cô không nhịn được để ý tới, nên đã đẩy anh ra khi anh muốn hôn cô.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có chút hối hận. Tại sao cô lại đẩy anh ra, hôn trước rồi tính tiếp chứ!
Cô không muốn thừa nhận rằng kể từ lần anh say rượu mà hôn cô, mỗi tối cô đều thầm nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn mơ thấy chuyện đó mấy lần.
Tô Thiên Duyệt trong lòng lại bắt đầu thuyết phục chính mình.
Nếu anh thích cô và cô cũng thích anh thì cần gì phải lo lắng bây giờ anh thích cô hay thích nguyên chủ, đúng không?
Nhưng chính là bởi vì cô thích anh, càng thích anh càng để ý nhiều thứ, khó tránh khỏi có chút cảm giác khó chịu.
Hệ thống nghe được tiếng lòng của cô, nhịn không được do dự.
Có nên nói cho cô biết nguyên chủ và cô là cùng một người không? Thật là ngu ngốc khi ghen tị với chính mình!
Nhưng một khi bị lộ ra, sẽ vi phạm thỏa thuận bảo mật, sẽ bị trừ điểm!
Cho nên hệ thống chỉ có thể ép chính mình ngậm miệng, trừ phi thật cần thiết, không bao giờ nói ra bất cứ điều gì!
Haizz, nhưng mà ôm bí mật vào trong lòng khó chịu thật, phát điên mất thôi!
Mà Tô Thiên Duyệt cũng nhịn không được nữa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: 【Lạc Dạ Hàn, em hỏi anh, anh thích em của ngày xưa hay em của bây giờ hơn!】
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra phương án này.
Chỉ cần anh trả lời rằng hiện tại anh thích cô hơn, thì rào cản trong lòng cô có thể coi như đã được tháo gỡ.
Không ngờ, Lạc Dạ Hàn lại đáp: 【Tất cả anh đều thích như nhau.】
Tô Thiên Duyệt có chút điên lên, sau đó cô điên cuồng ám chỉ: 【Sao có thể đều có thể thích như nhau chứ? Chẳng lẽ không thể càng ngày càng thích em hơn sao?" 】
Lạc Dạ Hàn nhanh chóng trả lời: 【Không thể, bởi vì anh đã thích em 100% rồi, và anh không thể thích em hơn được nữa.】
Tô Thiên Duyệt nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng sau khi vị ngọt qua đi, cô lại cảm thấy có chút chua xót.
Có vẻ như Lạc Dạ Hàn thích nguyên chủ và cô đều như nhau. Haizz!
Những ngày tiếp theo, cô không biết phải đối mặt với Lạc Dạ Hàn như thế nào đây, nhìn thấy anh, cô không khỏi phải bối rối với vấn đề này, vậy làm sao mới tốt đây?