Thật ra Tô Thiên Duyệt trước kia nhìn thấy những chuyện này cũng cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này có được hào quang nữ chính, cô chỉ muốn nói là --- cảnh cẩu huyết hãy đến mãnh liệt hơn nữa đi!
Cuối cùng cũng đến lượt cô làm màu rồi, cô cũng muốn thử cảm giác làm màu giống nữ chính, khiến nữ chính không còn gì để giả vờ nữa!
Tô Khả Hân trong mắt lóe sáng, cô ta nói thêm: "Có lẽ Duyệt Duyệt của chúng tôi có hơi khẩn trương, hay là để chị họ như tôi đến đàn một khúc trước vậy, đợi em ấy bình tĩnh lại rồi đàn sau."
Cô ta muốn nhân cơ hội này thể hiện tài nghệ của mình trước công chúng. Cô ta vẫn muốn đợi sau khi Tô Thiên Duyệt lên đàn, có thể tạo sự tương phản rõ rệt với Tô Thiên Duyệt.
Tô Thiên Duyệt lúc này đã không còn hoảng loạn nữa, vì thế bình tĩnh cong môi: "Vậy được, nếu chị họ có lòng muốn phô diễn tài nghệ, vậy em sẽ đàn sau."
Chỉ một câu, tâm tư nhỏ của Tô Khả Hân liền bị lộ.
Nụ cười trên mặt Tô Khả Hân có chút méo mó, nhưng lời đã nói ra, cô ta cũng chỉ có thể ngồi xuống đàn một bài.
Cô ta đã chăm chỉ hơn mọi người từ khi còn nhỏ, là một cô gái nổi tiếng và tài năng ở trường Anh Hoàng, trình độ chơi piano của cô ta đương nhiên là đỉnh cao.
Đàn xong mọi người đều vỗ tay khen hay.
"Tô Khả Hân đây mới gọi là chuyên nghiệp!"
"So với cô ấy thì Anh Mộng Tuyết vừa nãy chẳng là gì."
"Đừng có nói Anh Mộng Tuyết như vậy, cô ấy chưa được đào tạo chuyên nghiệp, hãy xem trình độ của Tô Thiên Duyệt như nào đi? ”
Tô Khả Hân lấy lại nụ cười tự tin, lén nhìn Âu Dương Hiên trong đám người, sau đó bước tới, làm động tác “mời” về phía Tô Thiên Duyệt: “Duyệt Duyệt, bây giờ đến lượt em.”
Tô Thiên Duyệt cong môi nói: “Được."
Nói xong, cô duyên dáng bước đến bên cây đàn, tao nhã chỉnh lại váy rồi ngồi xuống.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc mê hoặc lòng người từ đầu ngón tay chảy ra như suối, cộng với khuôn mặt và dáng người của cô, quả là một bữa tiệc hoàn chỉnh cho mắt và tai.
Mọi người đều nín thở vì sợ bỏ lỡ một nốt nhạc.
"Trời ạ, không ngờ trình độ chơi piano của Tô Thiên Duyệt lại cao như vậy! Chẳng trách Anh Mộng Tuyết chỉ cần lén học một đoạn từ cô ấy là có thể thành thạo."
"Nghe nói Tô Khả Hân mấy năm trước tại một cuộc thi piano toàn quốc đoạt giải nhất, nhưng Tô Thiên Duyệt hoàn toàn là đẳng cấp quốc tế!"
Sắc mặt Tô Khả Hân trong nháy mắt tái nhợt, cô ta mới ra nước ngoài được một năm, Tô Thiên Duyệt từ khi nào chơi tốt như vậy?
Đương nhiên, tâm tình của Anh Mộng Tuyết cũng không khá hơn là bao, vừa rồi là thời khắc toả sáng của cuộc đời cô ta, mặc trên người một bộ váy đắt tiền, tham dự một bữa tiệc thượng lưu với bạn trai phú nhị đại, đồng thời nhờ âm nhạc piano và một đoạn diễn thuyết giành được sự hoan nghênh của mọi người.
Vốn dĩ muốn kéo Tô Thiên Duyệt xuống làm nền, nhưng không ngờ vậy mà Tô Thiên Duyệt lại cướp đi hào quang của cô ta!
Tô Thiên Duyệt đàn xong một bản nhạc, cô chậm rãi rút tay lại, nhưng không muốn quá kiêu ngạo như Anh Mộng Tuyết nên quay lại, khiêm tốn nói với mọi người: “Cảm ơn lời khen của mọi người, thật ra tôi cũng phải học tập chăm chỉ nhiều năm mới có thể chơi được như thế. Luôn cảm thấy trình độ của mình chỉ ở mức trung bình nên không bao giờ dám bày ra sự kém cỏi của mình. Hôm nay, vì thịnh tình khó (chối) từ nên đành đàn một bản..."
Nói xong, cô ấy đầy ý vị liếc nhìn Tô Khả Hân và Anh Mộng Tuyết.
Tô Khả Hân và Anh Mộng Tuyết càng cảm thấy chột dạ hơn khi cô nói điều này, và hối hận vì vừa nãy thay phiên nhau kɧıêυ ҡɧí©ɧ.