Phương Nghiên buông điện thoại xuống, đôi môi đỏ rực nhếch lên. Cô ta từ cao trung đã đi du học, tư tưởng cũng phóng khoáng hơn, kết giao bạn trai đều là hứng thú nhất thời, có lúc còn cùng lúc bắt cá hai ba tay là chuyện bình thường.
Cô ta cùng Lục Giam vì có quan hệ bậc cha chú, nên coi như cũng đã quen biết trên 10 năm, nhưng lại thật sự không thể nói là thân thuộc. Bởi vì từ lúc nhỏ cô ta không thích tính cách của Lục Giam, cảm thấy như vậy thì quá lãnh khốc. Nhưng càng trưởng thành, trải qua nhiều sự đời, cô ta mới cảm thấy chàng trai như vậy rất đáng tin cậy.
Sau khi ý niệm nổi lên, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy Lục Giam là một đối tượng kết hôn vô cùng thích hợp. Gương mặt, bối cảnh gia thế quá đẳng cấp, ngay cả dáng người cũng quá chuẩn. Lễ Giáng sinh ngày đó, anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xoắn đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc. Còn đôi chân dài cùng bờ mông quyến rũ kia, năng lực trên giường chắc chắn cũng không tệ. (Chị nghĩ chuẩn đấy:]]])
Hơn nữa ngay cả ghế phụ cũng không cho cô ta ngồi, càng gây cho cô ta sự hứng thú.
Nữ nhân cũng có ham muốn chinh phục, nghĩ đến một ngày chàng trai luôn luôn cao lãnh không ai với tới được, lại hạ thấp chịu thua dưới váy nữ nhân, liền cảm thấy vô cùng kích dộng.
Sau lễ Giáng sinh, cô ta có ở trên Wechat tìm anh, bất quá Lục Giam chỉ dùng những từ ân, a cho qua chuyện, thậm chí cô ta còn hỏi anh có phải không muốn cùng cô ta nói chuyện phiếm không?
Lục Giam thế nhưng lại vô cùng thành thật, gửi lại một chữ "Đúng".
Làm cho cô ta tức giận đến quăng điện thoại đi.
Nhưng, cuối cùng cô ta vẫn là không cam lòng. Đối với một cô gái mà nói, kết hôn gả chồng được xem như lần đầu thai thứ hai, gặp được một chàng trai phương diện nào cũng ưu tú, cô ta làm sao có thể từ bỏ? Có bạn gái thì sao, không phải kết hôn xong vẫn có ly hôn đấy?
Vì thế, cô ta hôm nay dứt khoát gọi điện thoại, nói có khả năng khuyên tai rơi trên xe anh, muốn tìm xem.
Không nghĩ tới thái độ Lục Giam xoay 180°, không do dự nói sẽ lái xe đến nhà cô ta.
Cho nên a, nam nhân đều cùng một loại người.
Phương Nghiên dùng nước tẩy trang bôi đi lớp son đỏ rực kia, lại một lần nữa vô cùng cẩn thận chọn son màu hồng san hô nhẹ tô lên. Đứng ở tủ quần áo chọn một chiếc váy liền thân màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo da màu xám bạc, chọn một đôi giày bông xù, để lộ ra một khoảng chân trắng nõn tinh tế. Cuối cùng cầm lấy nước hoa phun lên người vài cái, lúc này mới đi ra cửa.
Cô ta ấn thang máy đến thẳng bãi đậu xe, thực mau liền nhìn thấy chiếc xe Aston Martin màu xanh ngọc sáng bóng.
Kính ở vị trí lái đã hạ xuống, xa xa liền có thể nhìn thấy sườn mặt của chàng trai vô cùng tuấn tú. Vầng trán đầy đặn, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, không chỗ nào không tin xảo.
Phương Nghiên hít sâu một hơi, đi qua nhìn anh cười:"Thật ngại quá, tối như vậy còn phiền cậu tới đây. Chỉ là đôi khuyên tai cá heo này, là quà sinh nhật năm nay của ba chị tặng a." Nói xong hất mái tóc dài ra, lộ ra vành tai trắng nõn có một chiếc khuyên tai.
Lục Giam gật gật đầu, mở khóa xe:" Chị lên tìm đi."
"Cảm ơn nha." Phương Nghiên kéo cửa sau xe ra, chui vào. Cô ta mở đèn pin điện thoại lên, ở trên những chiếc ghế da tinh tế tìm kiếm.
Tìm nửa ngày cơ hồ không được, cô ta lại cong eo, ở phía dưới xe tiếp tục tìm.
Một lúc sau, cô ta kinh hỉ mà kêu lên một tiếng:"Tìm được rồi."
Phương Nghiên ngồi thẳng người, đem tay mở ra, trong lòng bàn tay là chiếc khuyên tai kim cương hình cá heo sáng lấp lánh.
Cô ta cười khanh khách nhìn Lục Giam, "Thật là cảm ơn cậu, đây là vật ba chị tặng, nếu mất thì rất tiếc."
Lục Giam biểu tình nhàn nhạt:" Xong rồi, chị có thể xuống xe."
Nói xong, anh khởi động xe.
"Từ từ." Phương Nghiên không nghĩ tới anh sẽ lãnh đạm như vậy, ngây người một lát, vội nói:" Hôm nay phiền toái cậu như vậy, chị có chút áy náy. Ngày mai cậu rảnh không, chị mời cậu cơm trưa. Nếu trưa cậu bận thì cơm chiều cũng được. Chị biết một nhà hàng nấu ăn không tệ, cách công ty cậu cũng không xa lắm....."
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Lục Giam đánh gãy.
"Phương Nghiên, đêm nay tôi chạy một chuyến đến đây là đã cho chú Phương mặt mũi. Tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng, tôi đã có bạn gái." Anh từ gương chiếu hậu nhìn cô ta, đôi mắt đen sâu không lường được, đuôi mắt cong cười như không cười.
"Không phải, cậu hiểu lầm, chị..." Phương Nghiên trên mặt vẫn mang nét cười, nhưng thế nào cũng thấy miễn cưỡng, bởi vì trong ánh mắt của chàng trai, không có chút hứng thú nào với cô ta.
Lục Giam lại lần nữa đánh gãy cô ta:" Nếu là khuyên tai chú Phương tặng, một khi vật đã quan trọng như vậy, đêm lễ Giáng sinh đó chị về nhà phải biết nó mất chứ? Theo lẽ thường, nếu ở nhà tìm không được, hôm sau hẳn chị sẽ gọi cho tôi, chính là không có. Hôm Nguyên đán chị gửi tin nhắn cho tôi, cũng không nhắc gì đến khuyên tai. Như thế nào qua nhiều ngày như vậy, chị lại đột nhiên muốn tìm khuyên tai? Hơn nữa, từ hôm đấy đến nay tôi đã rửa xe không ít hơn 4 lần, chị nghĩ xem tỉ lệ người rửa xe không nhặt được có bao nhiêu phần trăm?"
Nói xong lời cuối cùng, anh quay người lại, lạnh nhạt mà nhìn cô ta.
Phương Nghiên theo bản năng nghiêng về phía sau né tránh.
"Hôm nay mượn cớ tìm đồ mời tôi ăn cơm, ngày mai cơm nước xong lại có lý do mới? Phương Nghiên, tôi không biết vì cái gì chị bỗng thấy hứng thú với tôi, tôi cũng không quan tâm chị muốn làm gì. Nhưng là, dừng lại ở đây đi."
Phương Nghiên nhìn chàng trai so với cô ta còn nhỏ hơn 2 tuổi, anh cũng không nói gì nặng lời, nhưng nghe vào tai lại làm cho cô ta áp lực chật vật không chịu nổi.
Hôm nay kỷ xảo nhỏ như vậy cô ta đã dùng quen. Không cần phải có logic nghiêm chỉnh, chỉ nhẹ nhàng diễn, bởi vì mọi người ai cũng biết đây là cái cớ. Hơn nữa với kinh nghiệm của cô ta, hầu như chàng trai nào cũng sẽ tự mắc câu.
Nhưng, hôm nay cô ta bị bẻ mặt rồi.
- --------------
Buổi tối thứ sáu, Tô Diệc hỏi Lục Giam:"Anh ngày mai phát trực tiếp có cần trang điểm không?" Sau đó nhiệt tình mà tự đề cử mình:" Em có thể trang điểm cho anh, miễn phí."
Anh nhanh chóng cự tuyệt:"Không cần. Ngày mai em lúc nào mới đến đây?"
"Nếu anh không cần trang điểm thì hơn 6h30 em sẽ qua đó." Tô Diệc nói.
Lục Giam:"....." Cô nhóc không có lương tâm, một chút cũng không nghĩ cho anh!
Anh trầm mặc trong chốc lát, nói:" Nếu không em đến sớm một chút đắp mặt nạ cho anh?"
"Được."
Chiều ngày hôm sau, Tô Diệc đem theo vài loại mặt nạ, chứa thành một cái túi nhỏ đi vào Lục gia.
Lục Giam gọi một cái pizza cá ngừ, lại làm cho cô một ly nước cam ép. Tô Diệc đã lâu không ăn pizza, trực tiếp cắn một miếng to, bên má phồng lên giống như chú sóc cố ăn hạt dẻ.
Thật đậm vị, thịt cá mềm mại tươi mới, cô thỏa mãn mà híp híp mắt. Đem thức ăn nuốt xuống, sau đó lại lấy ly nước cam uống một ngụm, mới hỏi Lục Giam:"Anh có khẩn trương không?"
Lục Giam lắc đầu:" Đời này anh khẩn trương nhất là hai lần gặp mẹ em."
"Vì sao chứ? Mẹ em gặp anh không phải rất nhẹ nhàng sao?"
"Bởi vì anh muốn đem bông hoa nuôi dưỡng hơn 20 năm của bà ấy hái đi, nên làm sao có thể không khẩn trương chứ." Lục Giam dùng nĩa xiêng một miếng gà đưa cho cô.
Tô Diệc cười.
Ăn xong bữa chiều, cô để Lục Giam ngồi lên ghế, sau đó cô muốn trước hết đem mặt nạ bôi lên sau tai anh, để một chút xem anh có bị dị ứng không.
Lục Giam nhìn cô mở một chiếc hộp thủy tinh ra, bên trong là hỗn hợp màu đen tuyền. Anh cảm thấy các cô gái vì đẹp, cái gì cũng dám đem bôi lên mặt.
Anh theo bản năng quay mặt đi, đầu ngón tay Tô Diệc xẹt qua mặt anh.
"Ai, anh trốn cái gì chứ?" Cô dùng tay cố định mặt anh.
Lục Giam dùng tay chỉ vào hộp thủy tinh, hỏi:"Đây là cái gì, đen đen?"
"Mặt nạ than đen a, có thể làm sạch da. Trước hết đắp cái này, sau đó em lại đắp mặt nạ dưỡng ẩm cho anh."
Vậy được.
Sau khi Tô Diệc lau đi mặt nạ sau tai anh, kế tiếp lấy từ trong túi ra một bao dây thun đủ màu sắc, chính là loại cột tóc cho các bé gái mẫu giáo.
"Em sẽ cột tóc cho anh, nếu không một lát mặt nạ sẽ bị dính lên tóc."
Lục Giam cũng không hiểu cho lắm.
Vì thế Tô Diệc cột cho anh tận 4 chùm tóc, chủ yếu do tóc anh quá ngắn, không thể không như thế.
Lục Giam nhìn mình trong gương tựa hồ chỉ còn hai con mắt, tựa như một quả trứng kho bị cháy đen, còn là trứng thành tinh cột tóc.
Anh nghiến răng:"Em là cố ý?" Anh nhớ tới mẹ anh ở nhà lúc rửa mặt hay đắp mặt nạ, đều là dùng một sợi dây thun cố định tóc.
Tô Diệc nhịn không được, phụt cười một tiếng, eo thẳng đứng dậy:" Anh rốt cuộc cũng biết."
Cô lại lấy điện thoại ra, răng rắc mà chụp hình Lục Giam, vừa chụp còn vừa yêu cầu.
"Anh cười một chút đi."; "Không cần mặt lạnh như vậy."; "Nhìn vào máy ảnh nha.".....
Lục Giam vẻ mặt chết cũng không còn gì luyến tiếc, cảm thấy mình sắp bị bạn gái đùa hỏng rồi. Có chàng trai nào bị biến thành quả trứng kho đen còn cười được chứ?
15 phút sau, tẩy xong mặt nạ than đen, Tô Diệc lại đắp cho anh một loại mặt nạ dưỡng ẩm màu da.
Làn da Lục Giam vốn rất tốt, cơ hồ không có tỳ vết. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, Tô Diệc vươn tay vỗ vỗ lên mặt anh, một câu cợt nhả thuận miệng đi ra:" Ai nha, thật đáng yêu, muốn ăn!!!"
Lục Giam chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt lộ ra sự chế nhạo. Tô Diệc cũng tự biết mình nói sai, trên mặt càng ngày càng nóng, xám xịt mà xoay người đi, thu dọn những chai lọ trên bàn.
Lục Giam đem dây thun trên đầu từng cái từng cái tháo xuống. Từ phía sau kéo cô vào ngực, môi ôn nhu dán lên cổ cô mà hôn.
Hôn hôn, Tô Diệc đã bị đẩy ngã trên giường. Nhà của Lục Giam rất ấm, lúc cô đến cô đã lấy áo thun của anh mặc. Lúc này cô cảm giác tay anh đã đến đùi mình, sức nóng của lòng bàn tay anh làm cô co lại.
Cô hoảng hốt đè tay anh lại:" Anh anh anh muốn làm gì?"
Lục Giam rũ mắt nhìn cô, liếʍ vành tai cô, thấp giọng nói:" Em vừa rồi không phải nói muốn ăn anh sao?"
"Không, không." Lời nói còn chưa nói xong, đã bị nụ hôn ngang ngược chặn miệng lại.
- ----------
Tô Diệc cũng bị choáng váng vì tình triều bất ngờ, tim cô đập cực kỳ nhanh, mềm mại mà a một tiếng, một lúc sau, cả người xụi lơ vào lòng anh, thở dốc từng hơi từng hơi.
Lục Giam hôn hôn cô, sau đó ngồi dậy rút ra một túi khăn giấy, lau lau tay.
Mặt Tô Diệc đỏ đến ra máu, nghe được âm thanh sột soạt, không thể nhìn được.
"Thoải mái không?" Lục Giam vuốt mái tóc mềm mại của cô, đầu ngón tay xoa thành từng vòng, xấu xa ở bên tai cô nói:"Em phun ra tay anh."
Cô mở mắt ra, nhìn chàng trai quần áo chỉnh tề, lại nhìn quần áo chính mình bất chỉnh, xấu hổ mà đá anh một cái, đổi lại là Lục Giam cười càng ác liệt.