Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 52

Laptop trên bàn mở ra, chỉ là 10 phút trôi qua, Lục Giam tựa lưng trên ghế, mặt cúi xuống, không gõ được lấy một chữ.

Di động vang lên, anh lười nhác nhấc máy.

"Anh, anh thật cừ nha, nhanh như vậy đã mang chị dâu đi gặp gia trưởng? Hôm qua em đi đến ngõ chợ đèn hoa, bị bà nội quở trách một hồi, nói em phải yêu đương thật kiên định như anh. Nhưng trời sinh em bản tính ham chơi mà, có thể thích tiểu muội hồn nhiên, cũng thích một tiểu tỷ tỷ bá cao lãnh, cũng có thể là bạn học nhiệt tình rộng rãi,.... Làm sao bây giờ, em thật bất đắc dĩ a!"

Kế tiếp, Lục Ngôn bùm bùm mà nói một đống lời, Lục Giam chỉ ân a mà trả lời. Rốt cuộc cũng là anh em bao nhiêu năm, chỉ qua mấy từ không mang theo cảm xúc gì, Lục Ngôn liền phát hiện ra vấn đề:" Anh, hôm nay ngẫu khí anh không cao nha? Cùng chị dâu cãi nhau?"

"Không có." Lục Giam nhấp môi, nhìn hai vé liên hoan phim trong tay.

"Ai u, chúng ta là sinh đôi, có cái gì không thể nói. Còn không nói đến, kinh nghiệm về yêu đương, anh so với em là một trời một vực."

Lục Giam trầm mặc vài giây, vẫn là đem sự tình nói ra.

Lục Ngôn nghẹn cười thiếu chút nữa nội thương, nhìn không ra máu ghen của anh trai lớn như vậy, anh phải an ủi thật tốt.

"Khụ, anh, ngoại trừ nguyên tắc không nɠɵạı ŧìиɧ, lừa gạt, anh biết còn một thứ quan trọng trong đoạn tình cảm là gì không?"

"Ân?"

"Phải thật hiểu, thông cảm cho nhau. Kỳ thật em thấy vấn đề này cũng không có gì, anh không cao hứng, liền phải nói ra thì chị dâu mới biết được. Anh cứ mờ mịt như vậy, trong thời gian dài thì chị dâu còn tưởng anh thay lòng đổi dạ.".

"Cuối cùng cho anh một câu: Nếu muốn mọi thứ đều thuận lợi, không có trở ngại, trên đầu ít nhất phải mang một điểm xanh(*). Yêu là một nguồn ánh sáng, xanh đến lóe sáng. Ha ha ha ha."

(*) màu xanh ám chỉ việc bị người yêu cắm sừng. Ý của câu trên kiểu như chỉ cần bị cắm sừng một lần là có kinh nghiệm yêu đương hơn thôi ấy mà.

Lục Giam tức sắp chết, trực tiếp cắt điện thoại, nhéo nhéo ấn đường.

Buổi tối, khoảng cách với buổi chiếu phim còn 1 giờ, bên ngoài hội trường của trường Y đâu cũng là biểu ngữ cùng đèn huỳnh quang, tùy ý nhìn qua liền có thể thấy tên Hứa Thuần.

Chỗ kiểm soát vé, rất nhiều bảo an đứng ở đấy.

Ở thời điểm xếp hàng vào chỗ ngồi, có người vỗ vai Tô Diệc.

"Tô tiểu muội?"

Không nghĩ đến lại gặp Tưởng Duyên cùng Mã Kiêu.

Tô Diệc cười chào, hỏi:" Hai người cũng là fans của Hứa Thuần? "

"Giam ca cho vé, không xem sẽ lãng phí." Mã Kiêu một bên uống nước một bên thẳng thắng nói.

"Đúng vậy, cũng không biết cậu ta lấy vé ở đâu, thế nhưng còn là hàng ghế đầu!" Tưởng Duyên giơ giơ vé trong tay.

"Lục Giam? Tình huống như thế nào a?" Âu Dương Mỹ Mỹ nghi hoặc nhìn về Tô Diệc.

Tô Diệc cũng thắc mắc:" Vé này là anh ấy cho các anh thật sao? "

Tưởng Duyên gãi gãi cái ót:" Còn có thể là giả ư? Hôm nay giữa trưa cậu ta trở về cho bọn anh, em không biết sao?"

Tô Diệc rũ mắt nghĩ nghĩ.

Thực mau cô liền nghĩ ra một nguyên nhân khá hợp lý ---- Lục Giam thật vất vả mới kiếm được vé, mà chính cô lại đi nhận vé từ Thân Tuấn Triết, hơn nữa căn bản không muốn cùng anh đi xem phim.

Nếu như vậy, hôm nay anh khác thường cũng rất hợp lý. Anh cảm thấy mình mệt mỏi cả thời gian dài mà không có tác dụng, liền nổi giận?

Nghĩ đến đây,Tô Diệc có chút ngồi không yên, thất thần mà nhìn bộ phim chiếu xong.

Đột nhiên, hội trường bộc phát một loạt tiếng thét hoan hô chói tai, các cô nàng fangirl hưng phấn mà hét tên Hứa Thuần, Tô Diệc lúc này mới chú ý đến Hứa Thuần đã đến rồi.

Âu Dương Mỹ Mỹ cũng thét, biểu tình vì hạnh phúc mà muốn xỉu đi, căn bản không chú ý đến Tô Diệc khác thường.

Bởi vì Hứa Thuần xuất hiện, mọi người đều chen về phía trước, ai cũng không chịu lùi bước, đều hy vọng có thể có được chữ ký và chụp anh chung. Tô Diệc ngồi là hàng ghế trước, hai bên hông đều bị náo loạn, căn bản không có biện pháp rời đi.

Chỉ là cô hiện tại chỉ nghĩ đến lập tức gặp người kia.

Tô Diệc nhanh chóng quyết định cởi giày ra, đạp lên tay vịn của chỗ ngồi, leo ra phía sau, còn không quên dùng khăn giấy lau lau.

"Tô Diệc, cậu làm gì thế? Không cần ký tên?" Âu Dương Mỹ Mỹ ở phía sau gọi cô.

Tô Diệc lắc đầu, chính mình làm tư thế đi trước.

Cứ như vậy, trèo qua không ít bạn học, cô qua từng hàng từng hàng chỗ ngồi, rốt cuộc cũng đến chỗ đi, Tô Diệc mang xong giày, chạy nhanh ra ngoài.

Hôm nay là thứ sáu, Lục Giam không ở KTX, là ở nhà.

Lục Giam mở cửa, nhìn cô gái đang đứng dựa thở dốc, anh có chút ngoài ý muốn. Nhìn thời gian này, hẳn là phim vừa kết thúc?

Anh đem người kéo vào phòng, sau đó hướng phòng bếp đi:" Em muốn uống gì? Anh thấy chắc em thích nước trái cây, liền mua một bình, có......"

Anh còn chưa nói xong, liền cảm giác sau lưng có một thân thể ấm áp dễ chịu dán lên.

Tô Diệc so với anh lùn hơn không ít, mặc vừa lúc dán ở xương bả vai sau lưng anh, cô dùng mặt mình cọ cọ hai cái.

"Sao anh không nói với em anh tức giận, em không biết thì làm thế nào dỗ anh chứ? Em không dỗ anh liền càng tức giận hơn sao?" Cô mềm như bông mà nói.

Lục Giam xoay người lại. Anh hơi rũ mắt, môi không nói tiếng nào.

Cô bé, giờ mới biết là anh không cao hứng sao?

Tô Diệc khó có thể thấy được một biểu tình "Bảo bảo không cao hứng" của anh, không nhịn được cười:" Bây giờ muốn nói với em vì sao không cao hứng?"

"Ân." Lục Giam đơn giản duỗi tay kéo cô về phía trước, Tô Diệc không mang giày nên giẫm lên chân anh.

"Anh xác thực có điểm không cao hứng." Có lẽ tâm tâm niệm nghĩ bạn gái cố tình đến dỗ anh, Lục Giam liền đem những cái nghẹn trong lòng nói ra:" Anh biết em thích Hứa Thuần, nên cố ý tìm hai vé. Kết quả, em lại đi nhận vé của Thân Tuấn Triết, còn liên tiếp khen ngợi về Hứa Thuần, nói cậu ta có bao nhiêu soái. Em là đã quên anh chính là bạn trai em!"

Nói xong một câu cuối cùng, bốn phía đều là khí giận.

Tô Diệc nhất thời vô ngữ, cô không nghĩ đến anh lại ghen vì việc này.

Cô cảm thấy bộ dạng này của Lục Giam cực kỳ giống những cô vợ nhỏ ghen tuông với chồng.

Còn làm ra vẻ ngây thơ, thật đáng yêu!

Lục Giam đợi nửa ngày, thấy Tô Diệc cái gì cũng chưa nói, trong lòng càng không dễ chịu, lòng bàn tay đều ra mồ hôi. Anh cực kỳ hối hận, làm sao lại xúc động nói ra như thế? Cô có cảm thấy mình quá bá đạo, bụng dạ quá hẹp hòi? Tự đổi vị trí một chút, nếu anh theo chân một cô minh tinh, mà Tô Diệc nổi cơn loạn lên như vậy, anh sẽ nghĩ thế nào, hay là vốn thấy không có chuyện gì?

Dần dần, có một loại xấu hổ không biết miêu tả dâng lên.

A, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Điền rồi, điên rồi.

Anh khụ một tiếng, muốn nói cái gì, lại cảm thấy hết đường chối cãi, chỉ có thể im lặng rũ mắt.

Tô Diệc ngửa đầu câu cổ anh xuống. Nét mặt Lục Giam kinh ngạc, hai người trán dựa vào nhau, tay cô ở sau cổ chàng trai nhẹ nhàng hoạt động.

Thân thể Lục Giam cứng đờ, da sau cổ tê tê dại dại, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà còn để lại sự ấm áp.

"Anh có biết không, bộ dạng anh giận dỗi rất đáng yêu."

Bỗng chốc, cô hôn lên môi anh.

Lục Giam mở to mắt, không phản ứng.

Hai ba giây sau, Tô Diệc thối lui, mặt giãn ra cười khẽ, "Đừng tức giận, em dỗ anh. Anh có thể nguôi giận không?"

Lục Giam lắc đầu.

Tô Diệc dứt khoác hoặc là không làm, không là phải làm đến cùng, hôn ở cằm anh, bên má, vành tai đều lướt qua, "Như vậy?"

Cuối cùng Tô Diệc mở đôi môi đỏ ra, dùng đầu lưỡi đảo qua môi anh, dùng mấy chiếc răng trắng tinh tế cắn nhẹ địa phương vừa đảo qua, thấp giọng nỉ non:" Hay là như vậy?"

Không khí cơ hồ khô nóng lên, đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Giam cuộn xoáy nước, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Tô Diệc phát hiện không đúng, gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng:" Anh không phải vừa rồi muốn lấy nước trái cây cho em uống sao?"

Chữ cuối còn chưa nói xong, đã bị Lục Giam hôn trở lại.

Kéo dài cũng đến 10 phút, phảng phất như muốn đem hai ngày thiếu hụt bù đắp, Lục Giam bá đạo lại nhiệt liệt, hai tay thủ sẵn ở eo cô, càng khẩn trương mà ép cô vào ngực mình, cả cơ thể cũng dần nóng lên. Thẳng đến khi Tô Diệc thở khó khăn mà ô ô vài tiếng, Lục Giam mới biết khó giữ mà tự lui.

- ----------

Buổi tối thứ bảy, sau buổi ôn tập, Lục Giam đưa người ra ngoài ăn cơm:" Anh đã hẹn cùng Lục Ngôn. "

Tô Diệc không nghĩ nhiều, vô cùng cao hứng mà đáp ứng.

Vẫn là quán cơm cổ điển, nhưng so với ngày đầu tiên hẹn hò, Lục Giam còn mang cô đến quán cao cấp hơn.

Tô Diệc đảo mắt qua những vết rạn màu xanh lục trên bình mai, ố vàng cổ xưa, ghế gỗ đỏ khắc hoa, chỉ cảm thấy mình như đang xuyên không về cổ đại.

Thời điểm bọn họ đến, Lục Ngôn đã đến rồi, đang gọi món ăn.

"Chị dâu lần đầu đến đây, chị gọi đi."

Tô Diệc vội xua tay:" Tôi không kén ăn, gì đều được, các anh chọn đi."

Lục Giam biết cô thích gì, nhận lấy thực đơn, chọn vài món hải sản.

Tô Diệc ngó mắt qua nhìn, thấy thức ăn gọi không nhiều lắm, hỏi:" Còn có người đến sao?"

Lục Giam ừ một tiếng:" Còn có hai người bạn."

Tô Diệc thật ra chẳng sao cả, cả trưởng bối cũng đã đi gặp rồi, bạn bè liền không cần khẩn trương. Nhưng là, người này sao đột nhiên lại mang cô tiến vào đoàn bạn bè của anh?

Lục Giam nhìn tay cô, chỉ thấy móng tay cô sáng lấp lánh:" Làm móng tay?"

"Mỹ Mỹ mua vật liệu, làm cho em và cả Minh Nguyệt. Thế nào, đẹp không?" Vừa nói, Tô Diệc vừa khoa tay múa chân nhìn Lục Giam.

Lục Giam nắm lấy tay cô, đem 10 ngón tay tỉ mỉ nhìn một lần, thái độ so với làm bài còn nghiêm túc hơn.

Cuối cùng anh mới đáp:" Đẹp."

Lục Ngôn cũng phụ họa:" Đẹp."

Lục Giam liếc anh ta một cái.

Lục Ngôn uống ngụm trà, tùy tiện nói:" Em mỗi ngày sôi gương đều thấy mình soái thêm một chút. Mỗi ngày biến hóa cũng có thể nhìn ra, thật mới mẻ."

Lục Giam tựa lưng vào ghế, nhìn về phía em trai:" Anh biết vì cái gì?"

"Vì cái gì nha?"

"Bởi vì thanh xuân của cậu đi mượn tiền của người khác, nên mặt mới càng lúc càng dày."

Tô Diệc không nhịn được, phụt cười.

Lục Ngôn ủy khuất mà ghé vào bàn:" Anh có phải tới kỳ sinh lý, chỉ là em thiếu anh 800 vạn, vậy mà lại ở trước mặt chị dâu chèn ép em mất hết mặt mũi."

Lục Giam nhún vai:" Cậu nói nhiều như vậy, quá thoải mái, không nên chèn ép một chút sao."

Lục Ngôn:"....."

Theo thanh âm mở cửa của người phục vụ, đi vào là hai chàng trai.

Người trước mang khẩu trang,đeo kính râm, mặt che kín mít, hơn nữa vóc người rất cao, cùng anh em Lục Giam không phân cao thấp.

Chờ anh ta đến gần tháo khẩu trang xuống, Tô Diệc cả kinh dùng tay bưng miệng.

Hứa – Thuần!!!

Hứa Thuần cũng thấy Tô Diệc, gương mặt có chút bất ngờ, anh ta nhìn thoáng qua Lục Giam hỏi:" Nha, bạn gái? Khó thấy được nha."

Từ ngữ khí có thể nghe ra, anh ấy cùng anh em Lục Giam rất quen thuộc.

Lục Giam ừ một tiếng, chính thức giới thiệu:" Bạn gái tôi, Tô Diệc, cô ấy là fans của anh."

Tô Diệc vội vàng nói:" Xin, xin chào, Hứa tiên sinh."

Hứa Thuần xua xua tay, trên mặt ý cười càng rõ ràng:" Không cần xa lạ như vậy, từ quan hệ thân thích, tôi với anh em Lục Giam cũng là huynh đệ."

Lục Ngôn thấy Tô Diệc vẻ mặt mờ mịt, giải thích nói:" Mẹ Hứa Thuần cùng Đường thẩm(*) của em là hai chị em."

(*)vợ của chú

Tô Diệc cảm thấy mình như đang nằm mơ. Cô thu tầm mắt, không thể tin quay đầu lại nhìn Lục Giam.

Tay trái Lục Giam gác lên sau ghế Tô Diệc, khóe môi cong lên:" Thế nào? Đây là chuẩn bị cho em gặp mặt thần tượng đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Diệc: Em cho rằng anh là một đóa hoa cao lãnh khó gần.

Lục Giam: Em sai rồi, anh chính là muốn làm ra vẻ đáng yêu.

Tô Diệc: Vậy về sau, em sẽ kêu anh là Lục tiểu công chúa~~~