Nụ hôn của Lục Giam chưa bao giờ mãnh liệt và bá đạo như bây giờ.
Hô hấp nóng rực phả trên mặt cô, Tô Diệc cảm thấy chính mình sắp bị nấu chín rồi.
Cô muốn chóng cự, Lục Giam lại càng không cho cô cơ hội. Đầu lưỡi linh hoạt câu lấy lưỡi cô dây dưa chơi đùa, đôi tay cũng bá đạo mà đan vào các khe hở trên tay cô.
Tô Diệc thực mau đã bị anh hôn đến thân người mềm nhũn như bông, căn bản vô sức phản kháng. Ánh nắng chói chang chiếu vào như muốn làm hòa tan bóng hình hai người.
Lục Giam một bên nặng nề mà hôn cô, một bên gắt gao áp sát vào cô. Trong mơ hồ Tô Diệc cảm giác bụng nhỏ có cái đồ vật gì đó chạm chạm, làm cho cô khó chịu, cô không thoải mái mà động động.
Lục Giam kêu lên một tiếng, buông lỏng gông cùm xiềng xích đối với cô.
Tô Diệc biểu tình mê mang mà thở phì phò, trong lúc lơ đãng liếc nhìn xuống dưới thân anh một cái.
Hoảng sợ.
Giữa hai chân Lục Giam phồng lên như ngọn núi nhỏ. (Khụ khụ khụ!!!!)
A a a a a a!!!!!!
Mẹ nó, cái này quá lưu manh rồi!
Tô Diệc đỏ mặt, căn bản không dám nhìn anh, một phen đẩy Lục Giam ra, trốn cũng như chạy đến toilet.
Lục Giam tay chống tường, ảo não mà nhìn tiểu huynh đệ của chính mình--- mày không thể bình tĩnh một chút sao? Đem người dọa đến chạy mất rồi?
Tô Diệc mở vòi nước, dùng nước lạnh như băng rửa trên mặt ba lần. Cuối cùng cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt vẫn chưa hết đỏ của chính mình trong gương, tim đập thật nhanh vẫn chưa hồi phục.
Từ trước đến giờ Tô Diệc đọc truyện, những việc phát sinh sau khi hôn cũng đã thấy, rất bình thường. Nhưng hiện tại lại phát sinh ở trên người chính mình.
Nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, tất cả đều là đồ móng heo, không, đều là Gấu hình người.
Nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách, Lục Giam cũng không dám gõ cửa thúc giục, liền thành thật đứng bên cửa dựa tường đợi, lửa nóng trong cơ thể rốt cuộc cũng hạ xuống. Vừa thấy Tô Diệc đi ra, anh vội đi theo phía sau, xấu hổ nói:" Đừng nóng giận, anh....."
Tô Diệc đỏ mặt không nhìn anh, một bên xuống lầu một bên nói:" Em đi về trước."
Lục Giam không có biện pháp, đem cô đang đổi giày, một phen ôm lên, sau đó đặt trên ngăn tủ nhỏ.
Tô Diệc ngồi trên ngăn tủ, so với Lục Giam liền cao hơn một xíu.
"Anh làm gì?" Cô làm bộ muốn nhảy xuống.
"Không cần tức giận." Đôi tay Lục Giam căng ra đặt hai bên người của cô, hơi hơi ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra tia đáng thương:" Đừng tức giận mà, em đánh anh hạ nhiệt đi." Nói xong, còn thuận theo mà hạ thấp đầu xuống.
Hô, vừa rồi lưu manh là ai, lúc này lại giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn a?
Tô Diệc đẩy anh ra, từ trên ngăn rủ nhảy xuống:"Em không có tức giận."
Không có tức giận sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng biểu hiện là tức giận đến sắp đem căn phòng thiêu cháy. Lục Giam không hiểu được, anh thật cẩn thận đánh giá cô.
Tô Diệc từ cặp sách lấy ra một hộp quà:" Thiếu chút nữa em quên. Đây là tặng cho anh, không biết anh có thích không."
Lục Giam nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc lắc chân đá thanh kim tinh tế.
Một chàng trai mà mang lắc chân, có thể không..... Có hơi sai??? Lục Giam có điểm rối rắm.
"Đây là lắc chân tình nhân do em chính mình làm." Tô Diệc lộ ra mắt cá chân của mình, lập lòe trên cổ chân trắng nõn gầy là màu xanh lam thần bí, thật xinh đẹp.
Bạn gái chính mình chuẩn bị, trên đời là đôi lắc chân độc nhất vô nhị, như thế nào không nhận?! Anh vui vẻ mà nói:" Cảm ơn, anh rất thích."
"Em giúp anh mang lên?"
"Được a."
Mang xong, hai người đem chân kề tại một chỗ, cười như đứa trẻ thiểu năng.
Buổi tối, Lục Giam trở lại KTX. Có tình yêu, tâm tình anh luôn rất tốt, khóe miệng lúc nào cũng giương cao.
Bọn Tưởng Duyên kêu cơm hộp ăn cơm chiều.
"Ai, nhà ăn của trường học chúng ta lại ra đời một Thần hắc ám nữa rồi." Mã Kiêu muốn ăn cơm đùi gà nói.
"Đào nấu ớt quá hạn?"
Mã Kiêu đưa điện thoại cho Tưởng Duyên xem.
"Tớ khinh, đây là cái quỷ gì a?"
"Nho xào cà tím, thật đặc sắc."
Lương Sĩ Văn cũng thò đầu qua nhìn, thở dài:" Đại sư phụ đây là thất tình hay ly hôn đây?"
Lục Giam thấy bia Tưởng Duyên để ở trên bàn chưa khui, liền cầm lấy vừa nghe, mở ra uống một ngụm.
Tưởng Duyên nhìn anh một cái, thấy bộ dáng anh nhộn nhạo, tâm thái nổ mạnh, chua ngoa nói:" Tớ nói này cái người yêu đương kia, nhìn cậu thật khoe khoang, có cái gì mà cứ như được lên trời vậy chứ?!"
Tâm thái Lục Giam ổn định, cũng không cùng anh ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp đem video gửi cho Lục Ngôn cho anh ta xem.
"Đây là, đây là ai làm?" Tưởng Duyên nhìn thức ăn trên màn hình, thực muốn ăn, thử hỏi:" Tô muội muội?"
Lục Giam lưu loát mà ừ một tiếng.
Tâm thái Tưởng Duyên hoàn toàn đóng băng rồi, đem chiếc đũa hung hăng mà đập ở trên bàn, căm giận nói:" Gϊếŧ! Vì cái gì mà tớ phải nhìn cậu ân ái vậy chứ!."
Sau đó quay đầu nói với Mã Kiêu:" Chúng ta cũng yêu đương đi."
Mã Kiêu lập tức ghét bỏ mà trợn mắt:" Ai mẹ nó muốn cùng cậu yêu đương, tớ đây là trai thẳng, cậu chết tâm đi."
Tưởng Duyên thiếu chút nữa tức chết:" Ai nói cùng cậu nói chuyện đấy?! Cậu con mẹ nó thiểu năng!."
"Ha ha ha" Lương Sĩ Văn cười đến sặc sụa.
Lục Giam tìm quần áo đi tắm rửa, Tưởng Duyên nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm nói:" Đậu má, đây mới là người chiến thắng chân chính đây."
- -----------
Ngày nghỉ ngơi thoáng cái liền đi qua. Buổi chiều thứ ba, Tô Diệc tham gia thi bơi lội. Không hề ngoài ý muốn, cô cùng Âu Dương Mỹ Mỹ đều thông qua.
Xem thời gian còn sớm, cô đi sân bóng rổ tìm Lục Giam.
Lục Giam vừa chơi xong một lúc, anh kéo băng đô ướt mồ hôi ở giữa trán xuống, dùng tay tùy ý xới tóc. Sau khi kịch liệt vận động, tim anh đập có chút mau, nhưng lại không mệt, đôi mắt ngược lại càng thêm trong trẻo.
Anh vén khăn lên lau mồ hôi, để lo ra làn da trắng nõn cùng đường cong cơ bắp.
Có nữ sinh đưa nước lại đây.
Anh mắt nhìn quay đầu lại, xa cách mà nói:" Không cần, cảm ơn."
Trâu Vũ Nhàn góc nghiêng của nam sinh soái đến phạm quy, khẩn trương nhấp môi.
Hai người đều là hội viên của đội cờ vây, nhưng kỳ thật thời gian đơn độc tiếp xúc hầu như bằng 0. Thời điểm cô mới vào cờ vây xã, liền chú ý đến Lục Giam không giống những người khác.
Tuấn mỹ, ung dung, trầm tĩnh, lãnh đạm,....
Những từ đó đều có thể để hình dung anh.
Tóm lại, khí chất bất phàm của Lục Giam khác hẳn với những người bạn đồng chang lứa, giống như một thiếu niên bước ra từ thời cổ đại xa xăm ngàn năm trước.
Bất quá cô ta cũng không quá bộc lộ nhiều tâm tư của chính mình. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là một công chúa kiêu ngạo được người khác theo đuổi, mà cô ta sẽ từ đông đảo người theo đuổi đó chọn một người. Cho nên cho dù động tâm, cô ta vẫn giữ kín, ngẫu nhiên sẽ có một ít ám hiệu.
Trâu Vũ Nhàn rất tự tin vào chính bản thân mình, cô ta tin tưởng Lục Giam nhất định sẽ chú ý tới mình.
Nhưng sự thật chứng minh, cô ta sai rồi.
Trâu Vũ Nhàn hôm nay mặc một chiếc áo váy liền màu vàng nhạt, nhìn qua như một người con gái dịu dàng đoan trang. Cô ta thu lại bình nước, lại lấy ra một bao khăn giấy, nâng cánh tay phải ra lau cho Lục Giam.
Lục Giam nghiêng đầu né tránh. Trên mặt anh hiện lên một tia không vui, thanh âm vẫn bình tĩnh như bình thường, nhưng nói ra lại lạnh lẽo hết nấc:" Tôi đã có bạn gái."
"Em biết." Trâu Vũ Nhàn buông tay.
"Cho nên, loại hành động dễ gây hiểu lầm này, về sau không cần lặp lại. Tôi không nghĩ bởi vì việc nhỏ này mà để lòng cô ấy thoải mái."
Trâu Vũ Nhàn mím môi, "Anh thật sự thích cô ta sao?"
Nhắc đến Tô Diệc, tâm tình Lục Giam liền trở nên tốt hơn, thanh âm lãnh đạm đã có phần nhu hòa:" Đương nhiên. "
Trâu Vũ Nhàn thần sắc đen tối,trong lòng không cam lòng, vì sự khó chịu mà thốt ra một câu:" Em rốt cuộc thua kém cô ta ở điểm nào?"
Lục Giam ngẩn người, không nghĩ tới Trâu Vũ Nhàn sẽ hỏi như vậy. Nhưng anh cảm thấy nên cùng cô ta nói rõ ràng:" Không thể so sánh, cô ấy dù bộ dáng nào tôi đều thích."
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng ngừng bên người Lục Giam.
Là Tô Diệc.
Lục Giam trong lòng lộp bộp, không biết là cô vừa đến, hay là đã sớm đến đây.
Anh há miệng định giải thích, Tô Diệc lại duỗi tay nắm bàn tay gân cốt rõ ràng đang rũ bên người của anh, mười ngón tay đan nhau, khóe miệng cong lên, ngẩng đầu nói:" Chơi xong rồi? Chúng ta đi thôi."
"Được." Lục Giam nói.
Từ đầu đến cuối, Tô Diệc đều không có liếc Trâu Vũ Nhàn lấy một cái.
Lục Giam càng sẽ không nhìn.
Chỉ để lại Trâu Vũ Nhàn không thể tin nổi mà đứng bất động tại chỗ.
Cô ta thế nhưng lại không để chính cô vào mắt!!
Trâu Vũ Nhàn từ nhỏ sống trong sự nuông chiều, cha mẹ người thân đều sủng ái, ở trường cũng nam sinh yêu mến, duy nhất không thèm quan tâm đến cô ta chính là Lục Giam.
Mà hiện tại còn bị Tô Diệc hoàn toàn làm lơ.
Loại làm lơ này so với bị Lục Giam cự tuyệt còn làm cô ta khó chịu hơn, tay cô ta không thể khống chế mà run rẩy.
Từ sân bóng rổ đi ra, Tô Diệc mang Lục Giam đến một con đường thưa thớt người sinh sống. Hai bên đường toàn cây cổ thụ, cành lá sum xuê, tầng tầng lớp lớp che bầu trời.
Nhìn Tô Diệc đá lá cây dưới chân, Lục Giam sợ cô hiểu lầm cái gì.
"Cái kia, anh cùng cô ta hoàn toàn không có quan hệ gì, anh đã cùng cô ta giải thích rõ ràng, cô ta........"
Tô Diệc bỗng nhiên đứng lại.
Lục Giam nháy mắt im miệng, cô đi đến trước mặt anh, kéo cổ áo anh, làm anh cúi đầu xuống.
Lục Giam rất phối hợp mà khom lưng, Tô Diệc bỗng chốc nâng tay lên choàng qua cổ anh, chủ động hôn anh.
Lông mi Lục Giam run rẩy, lui về phía sau vài bước, đến khi chính mình dựa sát trên thân cây, mới gắt gao ôm cô. Hai người kề sát nhau, anh tiếp nhận sự chủ động của cô, giữ mặt cô, cường thế mà xâm nhập vào miệng cô.
"Tê." Lục Giam bị đau, thối lui khoảng cách, hơi thở không xong nói: "Sao lại cắn anh?"
Tô Diệc hừ một tiếng, quay đầu đi.
"Ghen tị?"
"Hôm nay có Trâu Vũ Nhàn, hôm sau lại có Vương Vũ Nhàn, Trương Vũ Nhàn, bên ngoài anh có nhiều người nhớ thương như vậy, nếu là ghen, em chịu sao cho hết! Ngô...." Lời nói còn lại đều bị anh lấp kín.
Lục Giam sợ cô bực mình, cũng không dám hôn lâu, dán vào một chút liền buông ra.
"Anh chỉ thích em."
Tô Diệc thừa nhận, trong nháy mắt vừa rồi cô có chút ghen tức, nhưng một câu của Lục Giam làm cho tâm tình của Tô Diệc chuyển biến.
"Nếu anh dám nɠɵạı ŧìиɧ, em liền đem ba chân(*) của anh đánh gãy." Tô Diệc căm giận mà nói.
(*) Hai cái chân + "một chân"ở giữa hai cái chân ^=^.
Tuy rằng bị bạn gái uy hϊếp, nhưng quanh thân Lục Giam đều được màu hồng phấn bao vây, anh cười đem người ôm vào trong ngực:" Được"
Lục Giam vừa nãy trực tiếp mặc chiếc áo thun vào chiếc áo thể thao, lúc này đã bị mồ hôi thấm ước.
Tô Diệc lấy khăn giấy ra đưa cho anh, Lục Giam lại không nhận lấy:" Em lau cho anh."
"Anh không có tay sao?" Tô Diệc trừng anh một cái, lau mồ hôi cho anh.
Sau đó lại mua nước ở trên đường, Lục Giam không nói hai lời, nhận lấy chai nước, ừng ực uống.
Ước chừng là khát đến lợi hại rồi, anh uống có chút gấp, một vệt nước từ miệng chai chảy ra, từ cằm uốn lượn xuống dưới, chảy qua cổ, rồi biến mất ở cổ áo.
Lục Giam như ánh mặt trời vậy, khỏe mạnh, trong sáng, Tô Diệc phảng phất nghe ra được thanh âm của hormone nam tính trong không khí.
........ Có độc, không thể nhìn nữa.
Uống xong nửa bình nước, Lục Giam mới như có như không hỏi:" Em như thế nào lại đến thế?"
"Em còn chưa từng thấy qua anh đánh bóng rổ, sẵn tiện.......giám sát."
Lục Giam nhướng mày:" Kết quả giám sát thế nào, biểu hiện của bạn trai em không tồi đi?"
"Còn được, tiếp tục duy trì đi."
"Ra một thân mồ hôi, anh trước quay về KTX tắm rửa một cái đã."
Hình ảnh anh tắm rửa chạy trong não Tô Diệc, ngưng, máu mũi chảy rồi.
Hai người tay trong tay quay trở về, không biết nghĩ đến cái gì, Lục Giam đột nhiên cười.
"Sao thế?" Tô Diệc hỏi.
"Không có gì, chính là suy nghĩ đến lời mẹ anh nói. Bà ấy đặc biệt thích xem phim truyền hình lúc 8h, bà đã từng nói qua: Nam nhân muốn tiêu sài phun phí, nữ nhân căn bản là không cản được. Trời muốn mưa, mẹ ngươi cũng có thể đem ngươi gả đi, tùy anh ta thôi."
(*) câu trên đại khái là chỉ cần nam nhân có tiền, mặc kệ tính cách hắn ra sao, mẹ nữ nhân vẫn có thể bán con gái đi lúc nào.
Đôi mắt Tô Diệc sáng lấp lánh:" Oa, dì nói rất có đạo lý a."
Lục Giam:" Vế sau càng có đạo lý."
"Là gì?"
"Nam nhân muốn tiêu sài phun phí, cho dù là lợn giống như bên ngoài cũng không thể ngăn cản được. Vạn nhất tìm được một hoa tâm(*), anh ta có hối hận đến chết không?"
(*) bắt cá hai hoặc nhiều tay.
Tô Diệc cười ha ha.