Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 179: Tạ công chúa ban ơn

Chương 179 TẠ CÔNG CHÚA BAN ƠN

Tần Kiết nhếch môi cười lạnh, bước thêm một bước, rồi khi cô nàng vừa xắn tay áo vung tay lên, anh đột nhiên xoay người ngồi xuống chìa lưng về phía cô, "Lên đi, tôi cõng em."

Trần Ân Tứ nhìn người trước mặt, ồ lên một tiếng rồi hỏi, "Anh định làm hiệp sĩ à?"

Tần Kiết: "Vâng thưa công chúa."

Trần Ân Tứ đang say khướt, nghe hai tiếng công chúa thì lấy làm hài lòng lắm, cô lưu luyến buông gốc cây ra, miễn cưỡng đi đến trước mặt Tần Kiết rồi khom lưng bám vào lưng anh, "Được, bản công chúa miễn cưỡng để ngươi phục vụ một lần vậy."

Nghe giọng điệu kiêu ngạo ngất trời của cô nhóc, Tần Kiết khẽ cười, cõng cô đứng dậy.

Còn chưa kịp sải bước, cô nhóc đã lên tiếng hỏi, "Ngươi còn chưa tạ ơn bản công chúa đâu đấy!"

Tần Kiết: "..."

Trần Ân Tứ vùng vẫy toan tụt xuống.

Tần Kiết đanh mặt xốc cô lên người rồi nói bằng giọng lạnh băng, "Tạ công chúa ban ơn."

Trần Ân Tứ bấy giờ mới hài lòng, ngoan ngoãn ôm cổ Tần Kiết, nằm trên lưng anh.

Tần Kiết thấy cô đã chịu thôi, bèn cõng cô đi.

Mới đi được mấy bước, Trần Ân Tứ lại nói, "Vừa rồi ngươi nói sai rồi."

Tần Kiết vờ điếc.

Trần Ân Tứ: "Ngươi nói thiếu một chữ, phải nói là, thần tạ công chúa ban ơn."

Tần Kiết tiếp tục giả điếc.

"Nói lại đi."

Thấy Tần Kiết lặng thinh không nói gì, Trần Ân Tứ giơ một ngón tay ra chọc vào yết hầu anh, "Mau lên."

Mau cái đếch!

Tần Kiết đanh mặt lại, đi thêm hai bước, thấy cô nàng sau lưng lại bắt đầu làm loạn lên, anh sầm mặt nói, "Thần tạ công chúa điện hạ ban ơn."

Trần Ân Tứ ra vẻ hào phóng nói, "Ái khanh không cần câu nệ."

Tần Kiết: "..."

Công viên rất rộng, đường ra đến bãi đỗ xe không quá dài nhưng cũng không ngắn, Tần Kiết sợ Trần Ân Tứ bị xóc nên đi khá chậm.

Trần Ân Tứ diễn vở công chúa xong thì ngả đầu vào vai anh, nhìn quang cảnh bên đường, ngoan ngoãn khác thường.

Tần Kiết quay sang nhìn cô, thấy cô nằm im thì ngỡ là đã ngủ, lại càng đi chậm hơn.

Nhận ra anh đi chậm lại, Trần Ân Tứ quay đầu, hướng mặt vào gáy anh.

Vừa tự nhủ sao người này trắng thế, cô vừa nói, "Ta không muốn làm công chúa, ta muốn làm thái hậu."

Tần Kiết nhếch môi, biết rõ lúc này nếu tiếp lời cô thì chẳng có chuyện gì hay ho, nên đành im lặng.

Trần Ân Tứ cũng chẳng để tâm, nghiêng đầu ngẫm nghĩ kịch bản giây lát rồi nhập vai luôn, "Tiểu Tần Tử, tuy ngươi là thái giám, nhưng nể tình chủ tớ bấy lâu, ai gia sẽ giữ cho ngươi chút thể diện, để ngươi được toàn thây."

Tiểu Tần Tử?

Thái giám à?

Tần Kiết sầm mặt hồi lâu, chẳng nghĩ ngợi gì đã giơ tay phát mạnh một cái vào mông cô.

"Quân nô tài chó chết, dám khinh nhờn ai gia!" Trần Ân Tứ đùng đùng nổi giận, nheo mắt hùng hổ mắng, "Người đâu, lôi tên chó nô tài này ra cho chó ăn!"

Đầu đau như búa bổ, Tần Kiết chỉ muốn quăng luôn cô nàng trên lưng vào hồ nhân tạo bên cạnh.

Tiếc rằng Trần Ân Tứ đang say rượu, không hề biết người cõng mình đang nghiến răng nghiến lợi, chẳng những say sưa nhập vai, còn tự mình phân thân đóng thêm vai thị vệ, "Vâng thưa thái hậu!"

"Thái hậu, mời người tránh đi chỗ khác để khỏi bị cảnh tượng máu me làm bẩn mắt."

"..."

Tần Kiết thầm nghĩ, bà cô tổ ơi, bà vui là được rồi, đừng hành tôi nữa là tôi tạ ơn trời đất rồi.

Ngay sau đó, Trần Ân Tứ lại chọc chọc yết hầu Tần Kiết, "Quân nô tài chó chết, ngươi tiện thể đóng luôn vai chó đi? Một mình ta không đóng được nhiều vai."

Tần Kiết chẳng chút nể nang từ chối thẳng, "Không biết diễn."

"Dễ mà, kêu hai tiếng là được." Trần Ân Tứ véo yết hầu Tần Kiết, giọng dịu hẳn, "Xin anh đấy."

Tần Kiết: "..."

Ba giây sau, Tần Kiết chửi thầm.

Rồi lại ba giây nữa, Tần Kiết nghiến răng, "Gâu."

Trần Ân Tứ cười khì, hài lòng nhắm mắt lại như một đứa bé vừa có được cả thế giới.

Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi mà Tần Kiết thấy còn mệt hơn giam mình trong phòng thí nghiệm code ba ngày ba đêm.

Trần Ân Tứ chợt mở bừng mắt, nhìn vành tai và gương mặt nghiêng đường nét rõ ràng của Tần Kiết hồi lâu, lầu bầu, "Anh đối tốt với tôi thật đấy."

"Lâu lắm không có ai chơi trò này với tôi cả..."

Giọng cô rất khẽ, chẳng nhận ra được buồn hay vui, nhưng bất giác khiến tim Tần Kiết thắt lại.

Cô sẽ không vô duyên vô cớ ra ngoài uống rượu, cũng như không vô duyên vô cớ nói dối anh.

Chiều nay nhất định cô đã gặp phải chuyện gì đó...

Tần Kiết còn đang bần thần thì chợt thấy cổ ngưa ngứa.

Tới khi Tần Kiết định thần lại, cô nhóc đã ghé mũi vào tai anh hít hít như một con chó con, "Tôi cứ nghĩ mùi thơm ở đâu không biết, ra là ở đây..."

Nói rồi cô lại dí sát mũi vào cổ, ngửi hít, "Mùi này quen quá, hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu."

Môi và mũi cô gần đến nỗi tưởng chừng áp vào da anh, anh có thể cảm nhận được đôi môi cô mấp máy khi nói.

Lưng Tần Kiết cứng lại, ngay giọng nói cũng hơi cứng, "Trần Hề, đừng làm loạn."

"Tôi đâu có làm loạn, tôi nói thật mà, mùi này quen lắm..." Trần Ân Tứ vừa nói vừa ngọ nguậy hít ngửi quanh cổ anh.

Hành động của cô chẳng khác nào địa ngục đối với Tần Kiết, trông thấy bãi để xe ở ngay trước mặt, anh sải bước thật nhanh, đến gần xe, đột nhiên cô nàng lại ghé sát tai anh nói, "Chỗ này cũng thơm quá..."

Cô ghé thật sát, lúc nói chuyện môi còn chạm vào dái tai anh.

Tần Kiết không chịu nổi nữa, đặt cô xuống.

"Anh làm gì vậy, tôi sắp nhớ ra mùi này là thế nào rồi, anh..."

Trần Ân Tứ vùng vẫy áp chặt vào cổ Tần Kiết, Tần Kiết nghiêng đầu tránh khỏi cô, tóm hai tay kéo cô đến cạnh xe.

Anh đang định mở cửa xe nhét cô vào thì cô bỗng kinh ngạc thốt lên, "Tôi nhớ ra rồi!"

Truyen DKM.com

Tần Kiết nghiêng đầu.

Trần Ân Tứ: "Tôi nhớ ra vì sao tôi lại thấy mùi này quen rồi."

Trần Ân Tứ chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, sau đó loạng choạng bước tới, ngẩng đầu nhìn Tần Kiết mấp máy môi, hơi thở nồng nặc mùi rượu, "Có phải... tôi từng ngủ với anh ở đâu không?"

Tần Kiết: "..."

Tần Kiết: "..."

Tần Kiết: "..."