Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 110: Bởi vì tớ quá hiểu cậu

Sau khi Trần Ân Tứ thanh toán xong, đưa thẳng bộ màu xanh đậm cho Lục Tinh.

Ngay cả bộ nội y của mình cô cũng đưa cho Lục Tinh, để cô ấy xách giúp.

Hai bộ còn lại cô không mang đi mà để cho nhân viên chuyển phát.

Lâm Nhiễm vẫn cân nhắc việc chọn lựa công ty, tạm thời đang ở khách sạn Bốn Mùa, Trần Ân Tứ biết số phòng của cô ấy nên dễ dàng báo địa chỉ, nhưng chị Chén lại khác. Trần Ân Tứ muốn cho chị Chén một bất ngờ, cô ngẫm nghĩ hai giây rồi gửi tin nhắn Wechat.

Trần Ân Tứ: "Chị Chén, không phải lúc trước chị muốn có tấm ảnh kèm chữ ký của em sao? Chị có tiện đưa địa chỉ cho em không? Để em nói nhân viên công tác gửi cho chị."

Nửa phút sau, Trần Ân Tứ nhận được địa chỉ từ chị Chén.

Vậy mà lại là một quán cà phê...

Trần Ân Tứ buồn bực gõ vài cái lên màn hình điện thoại.

Trần Ân Tứ: "Tiệm cà phê của chị hả?"

Bạn xem cái chén này vừa to lại vừa tròn gửi liên tiếp hai tin nhắn.

"Không phải."

"Của bạn tôi."

Trần Ân Tứ không nói gì, trả lời một câu là nhận được rồi, sau đó cất điện thoại đi.

Từ cửa hàng nội y ra ngoài cũng đã gần đến giờ đăng ký.

Hai người đi vào cửa check in, Lục Tinh hỏi:

- Một bộ cho tớ, một bộ cho Lâm Nhiễm, bộ còn lại cậu tặng cho người trên Weibo cấu kết làm việc xấu với cậu đúng không?

Trần Ân Tứ không vui:

- Tại sao lại là cấu kết làm việc xấu? Cậu có biết dùng thành ngữ không vậy, tớ với chị Chén là tình đầu ý hợp.

Qua một lúc, Trần Ân Tứ lại hỏi:

- Sao cậu biết bộ ấy tớ tặng chị Chén?

Lục Tinh hơi mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đổi ý thành:

- ... Đoán đó.

- Ồ, vậy cậu cũng đoán chuẩn ghê.

Lục Tinh cười, cô thấy Trần Ân Tứ không mấy để ý lời nói của mình nên cũng không nói gì thêm, cả hai một trước một sau kiểm tra vé, lên máy bay.

Phía trước Trần Ân Tứ là một cụ già, lớn tuổi nên đi hơi chậm, đằng sau có không ít người thúc giục.

Trần Ân Tứ thả tay, túi rơi xuống, đồ đổ ra đầy đất.

Lục Tinh vừa nói "Xin lỗi" với những người đằng sau vừa khom lưng nhặt giúp Trần Ân Tứ.

Chờ hai người đứng lên, cụ già cũng đã ngồi vào ghế.

Lục Tinh lại nhớ đến câu "Đoán đó" vừa nãy của mình.

Thực ra lúc đầu cô định nói: Bởi vì tớ quá hiểu cậu.

Nhưng Trần Ân Tứ da mặt mỏng lại kiêu ngạo, cô mà nói như thế, chắc chắn cô ấy sẽ xù lông gây gổ với cô.

Đúng vậy, cô rất hiểu cô ấy.

Bề ngoài nhìn cô ấy vừa mạnh mẽ vừa ồn ào, nhưng sâu bên trong lại dễ mềm lòng hơn bất kì ai.

Chính là, chỉ cần ai tốt với cô một chút là cô đối xử lại với người ấy tốt gấp nhiều lần.

...

Khi Trần Ân Tứ và Lục Tinh về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm, vì vậy bữa cơm vai diễn số ba trong lời của Lục Tinh từ ngày kia trở thành ngày mai.

Hôm vừa về Bắc Kinh, Trần Ân Tứ ở nhà ngủ một giấc ngon lành. Trưa ngày hôm sau, cô đi chăm chút da mặt, sau đó năm giờ chiều, cô và Lục Tinh tới gặp đạo diễn.

Trừ nam chính đang ở nước ngoài, tất cả diễn viên trong đoàn phim đều đến đủ, ngoài ra còn vài nhà đầu tư.

Kiểu bữa cơm đông người thế này, người đến người đi không ai để ý, nên Trần Ân Tứ và Lục Tinh đã có sẵn kế hoạch sau bốn, năm mươi phút sẽ rút lui.

Chỉ tiếc, kế hoạch chưa thực hiện được đã bị thay đổi.

Một bữa tiệc êm đềm, lại có chuyện phá hỏng.

Mặt cô tuy dày, nhưng chuyện này không hề liên quan đến cô.

Họ ăn trong nhà hàng, bao toàn bộ tầng một, tầng hai chỉ có ba bàn. Vốn dĩ đoàn định bao cả nhà hàng, nhưng có một bàn trên tầng hai đã đặt cách đây một tháng nên không thể từ chối.

Tuy nói rằng tầng hai có bàn của khách khác, nhưng trong quá trình ăn họ không hề thấy người khách nào cả.

Món ăn ở nhà hàng này không tồi, chiêu quen thuộc là ông chủ đích thân ủ rượu gạo cho mọi người.

Món ngon, rượu ngon, không khí vui vẻ, chỉ là vẫn bị người khác đánh gãy.

Người đó tên Tống Đào, Trần Ân Tứ không quen biết, nhưng hắn ta rất nổi tiếng.

Hình dung Tống Đào thế nào nhỉ? Nếu để hắn vào vai cổ đại, sẽ là kiểu người xấu làm những chuyện táng tận lương tâm, thanh danh bê bối.

Tình huống cụ thể thế nào thì Trần Ân Tứ và Lục Tinh cũng không rõ, bởi vì đông người nên không ai chú ý từng li từng tí.

Lúc họ chú ý là khi cái người tên Tống Đào ném mạnh chén rượu xuống đất, đối với một nữ diễn viên yếu đuối, chỉ vào cô ta mà mắng:

- Mẹ mày, đừng có không cho người khác mặt mũi!

Diễn viên nữ ấy trông cũng rất được, bên cạnh không có người, chắc là mới vào giới, không có công ty cũng không có đoàn đội để hoạt động, chỉ sợ là đóng vai sau cả vai nữ số tám.

Cô diễn viên nhỏ bị Tống Đào mắng kia, mặt đầy kinh hoảng sợ sệt.

Tống Đào vì sao vẫn kiêu ngạo thế này mà tồn tại trong giới, bởi vì ba hắn có điều kiện.

Bởi vì hắn là cháu đích tôn nhà họ Tống, tuy rằng làm nhiều chuyện xấu, không biết bao lần khiến ba hắn ta giậm chân tức giận, nhưng vẫn vì con cưng nên sốt ruột ra tay cứu.

Tống Đào đầu tư không ít kịch bản, bất luận là đạo diễn hay nhà sản xuất cũng đều không dám đắc tội với hắn ta, đương nhiên diễn viên lại càng không thể đắc tội với những kim chủ này.

Nhưng không khí hiện tại không thể nào áp được, đạo diễn đành phải lên tiếng:

- Anh Đào, diễn viên này là người mới, lần đầu đến thử vai, xin anh đừng chấp nhặt với cô ấy...

Nói xong đạo diễn dùng ánh mắt nói với cô gái:

- Cô thất thần cái gì mau uống rượu tạ tội đi!

Cô diễn viên nhỏ nhanh chóng cầm rượu lên, sợ sệt nói:

- Xin, xin lỗi...

- Uống rượu đi!

Đạo diễn chỉ thiếu chút nữa tự mình ra tay để nữ diễn viên uống hết ly rượu.

Cô diễn viên nhỏ mím môi, nhìn chằm chằm ly rượu, chần chừ một lúc, sau đó cố gắng uống ly rượu, uống được một ngụm đã ho sặc sụa.

Sắc mặt Tống Đào càng khó coi hơn:

- Được rồi, một đứa mới vào vòng giải trí đã dám làm phô trương như vậy, rất được...

Có lẽ do Tống Đào uống say, giây sau bắt lấy tay cô gái, kéo vào nhà vệ sinh.

Cô diễn viên sợ tới mức nước mắt chảy hai hàng dài, cô ấy làm sao mà đủ lực chống lại sức của Tống Đào, bị hắn kéo vào nhà vệ sinh.

Trên đường, cô ấy nhìn sang cả phòng cầu cứu nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ.

Khi cô bị kéo vào nhà vệ sinh, đáy mắt cô hiện lên một tầng tuyệt vọng, Trần Ân Tứ theo bản năng muốn tiến đến, nhưng bị Lục Tinh nhanh tay lẹ mắt giữ lại:

- Ân Ân, Tống Đào không phải là người cậu có thể đắc tội, việc này không liên quan đến chúng ta...

Trần Ân Tứ mím môi, cuối cùng vẫn ngồi trở lại ghế của mình.

Cửa nhà vệ sinh đóng lại, mọi người tiếp tục ăn uống, nhưng cách một cánh cửa mỏng manh của nhà vệ sinh, mơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng khóc lóc và tiếng mắng chửi khó nghe của người đàn ông.