Lục Tinh tưởng mình nghe nhầm:
- Giữ lại?
Trần Ân Tứ:
- Ừ, giữ lại.
Lục Tinh ngạc nhiên nhìn Trần Ân Tứ ngồi trước gương đang chỉnh lại tóc:
- Tớ nhớ cậu có bệnh sạch sẽ, đồ bị bẩn thì không bao giờ dùng lại cơ mà. Ân Ân, thành thật trả lời đi, tấm ga giường này cất giấu bí mật không thể tiết lộ đúng không?
Trần Ân Tứ vô cùng bình tĩnh:
- Không có.
Lục Tinh trừng mắt tỏ vẻ không tin lời cô.
- Thật sự không có.
Trần Ân Tứ cầm hai chiếc vòng cổ, ngắm nghía rồi chọn vòng hình cỏ bốn lá:
- Chỉ là tớ cảm thấy có thể giặt sạch thì không nên lãng phí, cũng như truyền thống tiết kiệm của dân tộc Trung Hoa ta.
- Ân Ân, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng cặp mắt khác, câu nói của ông cha quả không sai. Chúng ta chỉ vài ngày không gặp, cậu lại có thể giác ngộ đến thế, lòng tớ rất cảm động.
Biểu cảm của Lục Tinh như thể một người mẹ “nhà có con gái trưởng thành”:
- Tớ phải nhanh chóng nhắn tin cho dì, để dì giặt sạch ga trải giường. Nghĩ cũng đúng, cho dù ở nhà không dùng tới, có thể đem về nông thôn dùng khi quay chương trình...
Trần Ân Tứ không nói gì, nhưng sâu trong nội tâm cô hiện lên câu: Những mơ mộng hão huyền chốn nhân gian.
Chờ khi Trần Ân Tứ xếp đồ xong cũng đã là bảy giờ bốn mươi.
Thời gian không còn nhiều, Lục Tinh chỉ có thể đem bữa sáng lên xe ăn.
Sau khi Lục Tinh ăn no mới quay sang chỗ ngồi bên cạnh, thấy Trần Ân Tứ đang rất chuyên tâm gắp cà rốt trong bánh bao ra ngoài, cô không kìm được lắc đầu.
Từng thấy người khác kén ăn, nhưng chưa thấy ai kén đến trình độ này.
Từ “Ngô Đồng Thự” tới sân bay mất khoảng bốn mươi phút, Trần Ân Tứ ăn hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành, một quả trứng gà hết ba tám phút.
Lục Tinh thầm nghĩ, cũng may bà cô này ăn hết bữa sáng trên xe, chứ không khi tới sân bay, cô sợ mình cuống lên mà nhét luôn bánh bao vào miệng cô ấy.
Sau khi hoàn tất thủ tục ký gửi hành lý, qua khỏi khu vực kiểm tra cũng đã gần đến giờ bay. Ngồi trên máy bay rồi, Trần Ân Tứ mới có thời gian lướt điện thoại.
Wechat của cô dừng ở vòng bạn bè, cô tiện tay kéo để đổi mới, vừa lúc định xem các tin nhắn chưa đọc thì thấy trên cùng có tin của Trần Vinh đăng với nội dung:
————Đón ba xuất viện, mong sao ba mãi khoẻ mạnh, con gái yêu của ba.
Trong bức ảnh, Trần Vinh tựa đầu vào vai Trần Thanh Vân.
Khi cô xem vòng bạn bè, thấy Trần Thanh Vân nhấn like cho Trần Vinh, sau đó bình luận: "Ba cũng yêu Vinh Vinh."
Bất giác đáy lòng Trần Ân Tứ dâng lên cảm giác kì lạ không thể tả. Cô nhấn like cho Trần Vinh liệu Trần Thanh Vân có chú ý đến cô không?
Trần Ân Tứ di chuyển ngón tay, cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
Cô đã không còn là Trần Ân Tứ năm ấy nữa rồi, không phải kiểu liều mạng cố gắng học tập, chỉ mong Trần Thanh Vân chú ý đến; cũng không còn là Trần Ân Tứ chờ Trần Thanh Vân tan làm về nhà, chạy đến trước mặt ông mà gọi ba; càng không phải Trần Ân Tứ ngồi nơi góc phòng, nhìn Trần Thanh Vân ôm Trần Vinh kể chuyện, lòng hâm mộ vô cùng.
Một vài chuyện, bạn hi vọng có được, nhưng đáng tiếc bạn vẫn luôn không thể có, bạn sẽ cảm thấy mình trở nên không còn muốn nó nữa.
Bởi vì khi bạn còn khao khát lại chẳng nhận được.
Cũng giống trước kia, Tần Kiết nói câu chia tay, cô không hỏi, cứ thế mà đi.
Lục Tinh ngồi cạnh Trần Ân Tứ, thấy Trần Ân Tứ đối mặt với tiếp viên hàng không một lúc lâu cũng không nói gì, đành giúp Trần Ân Tứ mà trả lời:
- Cảm ơn, một ly nước ấm.
Tiếp viên hàng không lễ phép đặt ly nước ấm xuống rồi rời đi.
Lục Tinh nghiêng sang phía Trần Ân Tứ:
- Đang xem gì mà chú tâm vậy?
- Không có gì.
Trần Ân Tứ không để Lục Tinh nhìn thấy màn hình điện thoại, cô nhấn khoá:
- Ngủ không đủ, có hơi đau đầu.
Lục Tinh bung tấm chăn, đưa cho Trần Ân Tứ:
- Vậy cậu ngủ một giấc đi.
Trần Ân Tứ “Ừ” rồi nhắm mắt lại.
Lục Tinh không làm phiền cô nữa.
Cả chuyến bay lặng im không một lời nói. Khi Trần Ân Tứ và Lục Tinh ra khỏi sân bay, trực tiếp đi từ khoang VIP, ngồi vào trong xe của tổ tiết mục.
Trần Ân Tứ ngủ trên máy bay, tinh thần phấn chấn hơn một chút, vừa lên xe cô đã bắt đầu chơi điện thoại.
Khi đang trên đường cao tốc đến nông thôn, điện thoại cô ting một tiếng.
Là Lâm Nhiễm gửi liên kết qua Wechat cho cô.
Chưa chờ cô mở lên xem, Lâm Nhiễm lại gửi thêm vài tin nhắn.
Lâm Nhiễm: “Hề Hề, nói thật, xem xong phần phỏng vấn này, tớ thực sự phục Kiết Gia rồi.”
Lâm Nhiễm: “Lúc đầu chúng ta hỏi anh ấy, ước mơ là gì, anh ấy nói ước mơ là một Trung Quốc khoẻ mạnh, chúng ta nghĩ anh ấy nói lung tung. Kết quả không ngờ, đã năm năm qua đi, anh ấy vẫn miệt mài trên con đường này, chưa từng từ bỏ.”
Lâm Nhiễm: “Sau khi hai người chia tay, có lẽ ảnh hưởng rất nhiều đến anh ấy. Cậu không quá rõ, nhưng tớ và Dung Dữ rảnh sẽ nói một ít việc liên quan khi thành lập Ngân Hà.”
Lâm Nhiễm: “Thật ra ban đầu cả nhóm họ chỉ có sáu, bảy người, nhưng sau khi thành lập Ngân Hà, sáu, bảy người ấy đều rời đi, chỉ còn lại Tần Kiết và Dung Dữ. Những người khác, người thì chuyển nghề, hoặc nhảy sang nơi khác, có người thì làm ăn.”
Lâm Nhiễm: “Hiện tại họ trông hào nhoáng, đẹp đẽ như thế, thực tế những năm trước đó rất thảm. Dung Dữ nói thời gian thảm nhất của họ, cả tháng trời không ra khỏi phòng thực nghiệm, ăn mỳ gói đến độ chỉ nhắc đến mỳ gói là muốn nôn.”
Trần Ân Tứ không trả lời Lâm Nhiễm, có lẽ là đang xem hết phần tin nhắn dài như văn bản kia, sau đó nhấn mở liên kết cô ấy gửi.
Trần Ân Tứ thấy một video, cô đeo tai nghe lên.
Sau năm giây quảng cáo, video chính được phát.
Tần Kiết và một nữ MC ngồi quanh một cái bàn tròn.
Trong kí ức của Trần Ân Tứ, Tần Kiết thường mặc những bộ quần
áo nhàn nhã, áo thun, áo sơ mi khoác ngoài phối cùng, nhưng trong đoạn video này, anh mặc vest đen, áo trắng, thắt cà vạt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Mười phút đầu đều là những câu liên quan đến “Chữa bệnh +AI*”. Đối với những câu hỏi của người dẫn chương trình, anh giải thích rõ ràng, chỉ là trong lời nói anh sử dụng nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Trần Ân Tứ nghe cái hiểu cái không.
Mãi sau đó, nữ MC hỏi chủ đề giản dị một chút: "Tần tiên sinh, vì sao anh lại chọn ngành này?”
Tần Kiết: “Chỉ có toàn dân khoẻ mạnh, nhà nhà mới khá giả. Mọi người cũng biết ngành dược ở nước ta lạc hậu thế nào. Rất nhiều loại bệnh vì không đủ tiền thuốc men để chữa trị, chi phí quá tốn kém do phải dùng thuốc nhập khẩu, dẫn đến từ bỏ trị liệu, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ sinh mạng. Tôi muốn vì Trung Quốc khoẻ mạnh mà đóng góp sức lực.”
***Chữa bệnh +AI: Là cột trụ của thời kỳ cách mạng 4.0, trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence: AI) đã có mặt trong nhiều lĩnh vực như y học để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho con người. Căn bệnh được giới nghiên cứu AI quan tâm nhiều nhất là ung thư - căn bệnh mang tính sống còn. Đó là ngành mà Tần Kiết theo đuổi, giống như anh từng phát minh thành công robot chữa bệnh.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC