Hộp thuốc đã mở qua, vỉ thuốc thiếu mất hai viên.
Thuốc hạ sốt này làm sao lại ở trong phòng cô? Cô nhớ mình đã khoá trái cửa rồi mà...
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn về phía cửa, ổ khoá cửa đã bị cạy hỏng.
Trần Ân Tứ: “....”
Mặc dù tối qua cô không nhìn thấy, nhưng cũng có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Trước khi cô mất đi ý thức, trong mơ hồ thật sự nghe được tiếng cửa, vị sát vách kia đội mưa đi mua thuốc hạ sốt cho cô. E là sau khi mua về, không thể mở được cửa phòng cô, anh không yên tâm nên bèn cạy hỏng ổ khoá.
Vì vậy, vỉ thuốc hạ sốt thiếu mất hai viên là do vị kia đút cho cô?
Trần Ân Tứ không hiểu vì sao mình lại thẹn thùng, bên tai bắt đầu nóng lên, đã hạ sốt rồi lại giống như lần nữa lên cơn sốt.
Khi Trần Ân Tứ vệ sinh cá nhân còn đặc biệt liếc nhìn phòng ngủ chính một lần.
Cửa đóng chặt, không biết Tần Kiết có trong đó hay không.
Vệ sinh cá nhân xong, Trần Ân Tứ gọi thức ăn. Tới khi shipper giao đến, cô cố tình không mở cửa, chờ shipper gõ “Cốc cốc cốc” một lúc, thấy cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt, cô mới biết Tần Kiết không có nhà, sau đó ra nhận thức ăn.
Cảm mạo vẫn chưa hết làm Trần Ân Tứ lười rời khỏi cửa, một mình làm ổ trên giường xem phim bộ.
Khoảng bốn giờ chiều cô nghe thấy tiếng cửa, lập tức quẳng điện thoại, giả vờ đi vệ sinh chạy ra mở cửa phòng.
Tần Kiết bên vai đeo balo đen đang khom người một tay thay giày.
Anh nghe thấy động tĩnh, hơi ngẩng đầu, trùng hợp đυ.ng phải ánh mắt Trần Ân Tứ nhìn sang.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Tần Kiết cúi đầu tiếp tục thay giày, ngay lập tức Trần Ân Tứ đang đứng cũng bước vào nhà vệ sinh.
Một phút sau, Trần Ân Tứ trong nhà vệ sinh nghe tiếng Tần Kiết đóng cửa phòng ngủ. Cô lại chờ thêm một phút nữa mới từ trong nhà vệ sinh bước ra.
Cô cứ nhìn chằm chằm phòng ngủ chính, sau đó hơi do dự tiến về phía trước, nâng tay muốn gõ cửa rồi lại thôi, cứ thế lặp qua lặp lại, cuối cùng cô vẫn quay về phòng ngủ phụ.
Trần Ân Tứ lăn qua lăn lại trên giường rồi ngồi thẳng dậy.
Không phải chỉ đi cảm ơn thôi sao?
Cô xỏ dép vào, lê dép ra khỏi phòng, ba phút sau lại ỉu xìu quay về.
Cô dùng sức cọ tường, nội tâm phát điên trong chốc lát, sau đó cô vừa hít nước mũi vừa ngồi vào bàn, cầm bút và bắt đầu viết lên giấy ghi chú.
Sau khi trong thùng rác đầy phân nửa là giấy ghi chú, cuối cùng cô cũng chọn câu đầu tiên mình nghĩ ra: “Cảm ơn anh về thuốc hạ sốt, và cả chuyện uống say đêm hôm ấy.”
Cô xé mảnh giấy ghi chú, chạy đến trước cửa phòng ngủ chính rồi đẩy tờ giấy vào khe hở dưới đất, cô sợ Tần Kiết không chú ý, lại dùng sức gõ “Cốc cốc cốc” ba tiếng.
Về đến phòng ngủ phụ, Trần Ân Tứ chăm chú nhìn điện thoại, bắt đầu đếm thời gian.
Ba mươi giây, một phút, hai phút, Trần Ân Tứ không thể nhẫn nại chờ Tần Kiết trả lời, cô bắt đầu nôn nóng.
Không lẽ vị sát vách kia ngủ mất rồi? Cô có cần bật tiếp bài “Hôm nay là ngày tốt”?
Ngay lúc Trần Ân Tứ chuẩn bị sử dụng vách tường, cô nghe được tiếng gõ ngắn ở cửa phòng ngủ phụ.
Ngay sau đó, ở cửa phòng cô, đẩy vào một tờ giấy ghi chú.
“Hạ sốt rồi?”
Chữ của Tần Kiết như rồng bay phượng múa, rất đẹp.
Trần Ân Tứ lấy tờ giấy ghi chú lại xem một chút, sau đó cô nhấc bút lên bắt đầu viết vào tờ giấy.
“Hạ sốt rồi."
Không được, như vậy thì cô lại tỏ ra rất ngoan.
“Em ở với anh lâu như vậy đều không xảy ra chuyện gì, mới dám uống rượu với anh.”
Không được, cái này thì giống với việc cô rất để ý lời anh ta vậy.
“Em không giận anh vì mấy câu đó, em là vì...”
Trần Ân Tứ không viết nữa, trực tiếp vò tờ giấy, ném vào thùng rác.
Rối rít một hồi, cuối cùng Trần Ân Tứ hạ bút viết mười một con số, lại lần nữa chạy sang cửa phòng ngủ chính, đẩy tờ giấy vào.
Trần Ân Tứ vừa về phòng ngủ phụ, lập tức điện thoại cô “ong” một tiếng.
Một tin nhắn từ số lạ gửi tới: “?”
Trần Ân Tứ cầm di động: “Sát vách nè.”
Người lạ mười một con số: “Ừ.”
Trần Ân Tứ: “Ờ.”
Tần Kiết: “Ừ.”
Trần Ân Tứ: “?”
Tần Kiết: “?”
Trần Ân Tứ nhíu mày, đây là cuộc đối thoại ngốc X à?
Qua một lúc, Trần Ân Tứ nhìn đoạn tin nhắn của mình và vị sát vách kia, không hiểu vì sao bật cười.
Mặc dù hai người gửi giấy truyền tin cho nhau, gửi cả tin nhắn cho nhau, nhưng khi gặp mặt trong phòng khách, chẳng ai thèm mở lời với người còn lại.
Cho đến mười một giờ đêm, sau khi Tần Kiết tắm xong, thấy Trần Ân Tứ đang đun nước sôi trong phòng bếp, anh dừng lại vài giây, vẫn là bước đến trước mặt cô.
Trần Ân Tứ nhìn lướt qua anh, không nói gì.
Nước sôi, Tần Kiết nâng ấm nước nóng lên, đổ vào ly nước lạnh của cô để thành nước ấm.
Trần Ân Tứ lại nhìn anh, vẫn không nói.
Tần Kiết dựa vào tủ lạnh, nhìn sườn mặt khi cô uống nước, bỗng nhiên cười:
- Vị thành niên, ghi thù như thế sao?
- Làm gì có!
Trần Ân Tứ đặt ly xuống, quay đầu để lại cái ót cho Tần Kiết, bởi vì bị cảm nên giọng cô hơi rầu rĩ, có chút đáng yêu:
- Chỉ là em bị cảm, sợ lây bệnh cho anh khi nói chuyện thôi.
“Ồ” Tần Kiết tự nhiên vươn tay ra, lấy ly nước của Trần Ân Tứ, sau đó nhắm đúng vị trí cô vừa uống, uống hết. Tiếp đó, nhìn cô gái nhỏ đang ngây ngốc, anh từ từ đặt ly xuống:
- Bây giờ không cần sợ nữa rồi.
...
Trần Ân Tứ hơi chớp mắt, kéo ý thức về hiện tại.
Cho đến hôm nay, cô vẫn không biết là do việc ngủ cả đêm ở đầu đường thật sự đã dạy cô, hay do lời nói đó của anh, tóm lại về sau cô đã có sự thay đổi lớn. Cô bị dị ứng với cồn, muốn uống rượu cũng chỉ có thể uống ở nhà, có lúc không nhịn được uống ở bên ngoài vài ly, đều là Lục Tinh đưa cô về nhà.
Trong năm năm nay, cô cũng chưa từng say... mãi cho đến đêm qua.
Trần Ân Tứ không muốn cảm xúc bị đè nén khi ở một mình, để dựng lại cảm xúc, cô chọn một bộ hài kịch, sau đó kéo một con gấu to cùng xem.
Trong lúc xem rất vui, nhưng khi hết phim, tâm trạng cô lại càng thêm cô đơn.
Đúng lúc cô đang phân vân có nên xem phim cùng bé gấu tiếp không, điện thoại cô rung lên.
Tần Kiết: “?”
Anh đây là đang trả lời tin lúc trưa của cô?
Trần Ân Tứ nhất thời không biết nên đáp lại dấu chấm hỏi này thế nào.
Ba phút sau, điện thoại lại “ong” lên một tiếng.
Tần Kiết: “Ga trải giường của anh đâu?"
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC