“Bà nói gì?”
Chúc An Sinh và Trì Trừng đồng thời mở miệng hỏi.
“Trước khi cha xứ Kevin bị điều đi nơi khác, Jonathan đã được nhận nuôi. Sau khi rời đi, thằng bé chưa từng đặt chân về đây, thế nên làm sao cậu bé gϊếŧ cha xứ mười hai năm trước được?”
Lời chất vấn của nữ tu sĩ Vanessa làm Chúc An Sinh và Trì Trừng bất ngờ. Ngay từ đầu bọn họ đã nhận định Jonathan Douglas là hung thủ, nhưng lời nói của nữ tu sĩ Vanessa ngày hôm nay đã lật đổ hoàn toàn suy đoán trước đó của bọn họ.
“Trì Trừng.”
Chúc An Sinh gọi Trì Trừng và ra hiệu cho anh bằng mắt. Cô cần phải thảo luận riêng với Trì Trừng một lúc, anh lập tức hiểu ý cô và đi ra khỏi phòng bếp.
Thẳng tới khi hoàn toàn tránh khỏi nữ tu sĩ Vanessa, Chúc An Sinh mới nói với Trì Trừng: “Suy đoán của chúng ta sai rồi.”
“Jonathan Douglas đúng là trẻ mồ côi thuộc Petra House. Anh ta đã gặp được Kevin Brana nhưng đó là vào lúc Kevin Brana tới đây nhậm chức vào hai mươi năm trước, khi đó cũng đúng lúc anh ta được nhận nuôi. Vì vậy, vụ án gϊếŧ người bằng thuốc độc vào mười hai năm trước không liên quan gì tới anh ta cả.”
“Nhưng cái này không có nghĩa là Jonathan Douglas không gϊếŧ Kevin Brana và Lance Perry.” Trì Trừng bổ sung thêm: “Những gì nữ tu sĩ Vanessa vừa nói chỉ chứng minh được anh ta không liên quan gì tới vụ án gϊếŧ người bằng thuốc độc mười hai năm trước thôi.”
“Hai mươi năm trước, khi Kevin Brana tới nhậm chức ở Petra House, Jonathan Douglas có thể là một trong số những nạn nhân của ông ta. Cho nên anh ta có động cơ gϊếŧ Kevin Brana.”
Trì Trừng vừa nói vừa nhớ lại ngoại hình của Jonathan Douglas, một người đàn ông anh tuấn. Có thể vào hai mươi năm trước, anh ta cũng là một trong những đứa trẻ có vẻ bề ngoài xuất sắc.
“Thượng Đế ban cho anh ta nhan sắc, nhưng chính nhan sắc ấy lại là con mồi của ma quỷ.”
“Ôi trời!”
Chúc An Sinh không dám nghĩ xem Jonathan Douglas đã trải qua những gì. Cô cảm thấy Jonathan Douglas thật may mắn khi được nhận nuôi.
“Vậy ai là người gϊếŧ chết người cha xứ kia vào mười hai năm trước?”
Căn cứ theo lời kể của nữ tu sĩ Vanessa. Chúc An Sinh biết được người cha xứ bị gϊếŧ chết bằng thuốc độc vào mười hai năm trước không chỉ làm tổn thương những đứa trẻ mà ông ta còn ngược đãi nữ tu sĩ Vanessa khi biết bà định viết thư cho giáo hội. Thế nên, cô không có cảm giác thông cảm gì với ông ta, chỉ muốn biết chân tướng.
“Hung thủ chắc chắn là người của trại trẻ mồ côi. Chỉ có người của trại trẻ mồ côi mới biết được thói quen ăn uống của cha xứ. Hơn hết, nữ tu sĩ và những đứa trẻ vị thành niên kia không thể kháng cự trực tiếp với cha xứ, cũng vì nguyên nhân này mà hung thủ lựa chọn cách hạ độc.” Trì Trừng nhanh chóng phân tích.
Dựa theo phân tích đó, Chúc An Sinh và Trì Trừng lại tới tìm nữ tu sĩ Vanessa, yêu cầu được xem danh sách nhân viên và ảnh chụp nằm đó.
Nữ tu sĩ Vanessa đồng ý với yêu cầu của hai người. Lúc mang album ảnh ra, bà nhân tiện hỏi luôn vấn đề mình thắc mắc: “Hai người không phải khách du lịch, vậy hai người là ai? Chẳng lẽ hai người là cảnh sát?”
Thấy nữ tu sĩ Vanessa nói hai người là cảnh sát, Chúc An Sinh và Trì Trừng không hẹn mà cùng cười.
“Chúng tôi không phải cảnh sát, chúng tôi chỉ là hai người tò mò muốn tìm hiểu chân tướng vụ việc thôi.”
Hai người liếc nhìn nhau, họ thấy được sự ăn ý trong ánh mắt người kia.
Ít nhất, vào lúc này, bọn họ không hi vọng có thể bắt được tên hung thủ nào.
Mở cuốn album nặng trịch ra, Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy được bề dày của Petra House.
Mỗi khi có một đứa trẻ mới gia nhập trại trẻ mồ côi, bọn họ sẽ chụp ảnh tập thể. Tên của những đứa trẻ có mặt trong ảnh sẽ được ghi ở phía sau bức ảnh. Truyền thống của Petra House đúng là rất tiện cho việc điều tra của Trì Trừng và Chúc An Sinh.
Đầu tiên, Chúc An Sinh và Trì Trừng lật album tới đoạn Kevin Brana nhậm chức ở Petra House, bọn họ thấy được Jonathan Douglas đang cười rất tươi trong ảnh.
Hai mươi năm trước, Jonathan Douglas là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu nhưng theo thời gian trôi đi, nụ cười của Jonathan Douglas trong ảnh chụp dần biến mất.
Hốc mắt Chúc An Sinh đỏ lên theo nụ cười đang dần biến mất của Jonathan Douglas. Trì Trừng cảm giác yết hầu mình có thứ gì đó chắn ngang, sự đau lòng lan tràn như virus.
Lật tới tấm ảnh cuối cùng có mặt Jonathan Douglas, Chúc An Sinh có phát hiện nho nhỏ: “Trì Trừng, anh nhìn cô bé này đi.”
Trì Trừng nhìn theo hướng Chúc An Sinh chỉ, lúc này anh mới phát hiện ra cô bé đứng bên cạnh Jonathan Douglas đang nắm lấy tay anh ta.
Chúc An Sinh và Trì Trừng lật lại những bức ảnh đã xem trước đó, phát hiện ra, trong những bức ảnh chụp tập thể này, cô bé đó và Jonathan Douglas luôn nắm chặt tay nhau.
“Cô bé này là ai?” Chúc An Sinh chỉ vào cô bé trong hình, hỏi nữ tu sĩ Vanessa.
“Đây là Winona Duffy. Tôi nhớ là lúc Jonathan còn ở trại trẻ mồ côi, cậu ấy thích chơi với cô bé này nhất.”
Biết Chúc An Sinh và Trì Trừng đang điều tra Jonathan Douglas, nữ tu sĩ Vanessa giải thích mối quan hệ giữa anh ta và Winona Duffy.
Thật ra, bà không hiểu sao Chúc An Sinh và Trì Trừng có thể nhìn ra được quan hệ giữa Jonathan Douglas và Winona Duffy rất tốt qua bức hình.
“Winona được nhận nuôi khi nào?” Chúc An Sinh tò mò. Cô thấy trong ảnh chụp khi không còn Jonathan Douglas nữa, vẫn còn Winona Duffy.
“Winona không được nhận nuôi. Cô bé ở trong trại trẻ mồ côi tới năm mười tám tuổi thì tự mình rời đi.”
“Hóa ra là như vậy.” Chúc An Sinh thương cảm.
Nữ tu sĩ Vanessa thấy Chúc An Sinh đau lòng vì Winona không được nhận nuôi liền nói thêm: “Thật ra Winona có mấy lần suýt được nhận nuôi. Cô bé là đứa trẻ thông minh nhất trong trại trẻ, thậm chí đôi vợ chồng nhận nuôi Jonathan lúc đầu cũng định nhận nuôi Winona nhưng Winona từ chối được nhận nuôi.”
“Winona từ chối được nhận nuôi?” Trì Trừng bị hấp dẫn bởi câu nói của nữ tu sĩ Vanessa, anh không hiểu.
“Tôi cũng tò mò không biết sao Winona lại làm thế. Cô bé nói rằng mình không chuẩn bị tốt để nhận bố mẹ mới cho nên từ chối tất cả lời mời nhận nuôi.”
Lời nói này đương nhiên khó có thể để cho Chúc An Sinh và Trì Trừng tin. Winona thông minh nên cô bé biết được nhận nuôi sẽ thoát khỏi Petra House nhưng vì sao cô bé lại cố chấp ở lại Petra House?
“Bà mới nói, ban đầu bố mẹ nuôi Jonathan Douglas định nhận Winona làm con nuôi?” Chúc An Sinh nhớ kỹ những gì nữ tu sĩ vừa mới nói, cô cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Chuyện này tôi nhớ rõ lắm. Bởi vì đó là lần đầu tiên Winona từ chối được nhận nuôi cũng là lần đầu tiên trại trẻ mồ côi của chúng tôi có đứa trẻ từ chối được nhận nuôi.”
Nữ tu sĩ Vanessa rơi vào hồi ức.
“Lúc ấy Winona đã gặp mặt cặp vợ chồng muốn nhận nuôi mình nhưng về sau cô bé lại từ chối ý tốt của cặp vợ chồng đó.”
“Thật sao?”
Chúc An Sinh càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Cô nhìn thoáng qua ảnh chụp, trong ảnh Winona Duffy luôn nắm chặt tay Jonathan Douglas.
“Vậy sao Jonathan Douglas được nhận nuôi?”
“Đây là do trùng hợp.” Nữ tu sĩ Vanessa dựa theo hồi ức mà kể lại: “Lúc gặp cặp vợ chồng kia, Winona không cẩn thận làm rơi quyển sổ tay của mình xuống đất, trong sổ tay của cô bé có ảnh chụp của Jonathan. Cặp vợ chồng kia bất ngờ thấy Jonathan, cảm thấy cậu bé vô cùng đáng yêu nên sau khi Winona từ chối được nhận nuôi, bọn họ quyết định nhận Jonathan làm con nuôi.”
Sự trùng hợp ngoài ý muốn này làm Chúc An Sinh và Trì Trừng phải quay sang nhìn nhau. Bọn họ hiểu rõ, cái “ngoài ý muốn” này cũng quá “trùng hợp” rồi!
Trùng hợp tới mức như có người nào đó tỉ mỉ chuẩn bị màn kịch này.
Nhờ vở diễn này, Jonathan Douglas mới rời khỏi Petra House.
Chúc An Sinh không thể quên được nhận xét của nữ tu sĩ Vanessa dành cho Winona. Cô bé là đứa trẻ thông minh nhất trong trại trẻ mồ côi.
“Rồi Winona cứ thế ở lại trại trẻ mồ côi cho tới năm mười tám tuổi?”
Chúc An Sinh hỏi một câu đầy ẩn ý. Trì Trừng lập tức hiểu được lớp nghĩa khác trong câu nói nhưng nữ tu sĩ Vanessa không nghe ra được lớp nghĩa đó.
“Đúng thế, năm mười tám tuổi cô bé rời khỏi trại trẻ mồ côi. Có điều sau khi rời đi, cô bé thường xuyên về đây thăm mọi người. Mãi cho tới ba năm trước bọn tôi không nghe ngóng được tin tức của cô bé nữa, cũng không thấy cô bé trở về.”
Nữ tu sĩ Vanessa không nhận ra trong lúc bà kể lại chuyện, Chúc An Sinh đã lật ảnh chụp mười hai năm trước ra xem. Khi ảnh chụp xuất hiện người cha xứ bị gϊếŧ chết bằng thuốc độc, Chúc An Sinh thấy Winona không còn mỉm cười nữa. Nhưng tới khi người cha xứ đó biến mất, nụ cười lại hiển thị bên môi cô bé.
Trì Trừng nhìn thấy ảnh chụp, không khỏi cảm thán: “Winona Duffy đúng là một cô gái cực kỳ thông minh.”
Mười hai năm trước, Winona Duffy là một thiếu nữ. Cô bé có mái tóc màu nâu xoăn lượn sóng, cái này càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết. Cánh môi anh đào của cô bé hơi nhếch lên sau khi người cha xứ đó biến mất.
“Nữ tu sĩ Vanessa, có phải sau khi người cha xứ mười hai năm trước qua đời, Petra House không còn xảy ra loại chuyện này không?” Chúc An Sinh đã hiểu ra hết thảy, nhưng nữ tu sĩ Vanessa lại không hiểu vì sao cô hỏi như thế.
“Đúng thế, cho tới tận hai năm trước, khi cha xứ Lance được thuyên chuyển công tác tới đây.” Nữ tu sĩ Vanessa đang tự trách mình, hối hận vì sao mình không có đủ dũng khí để cứu những đứa trẻ này.
Giờ phút này, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã hiểu rõ tất cả.
Theo như lời nói của nữ tu sĩ Vanessa. Winona Duffy ở Petra House tới năm mười tám tuổi thì rời đi, nhưng cô bé vẫn thường xuyên về đây thăm hỏi bọn họ. Thế nên mười mấy năm nay Petra House luôn yên bình, mãi cho tới ba năm trước, khi Winona Duffy đột ngột biến mất, một năm sau cha xứ Lance lập tức được điều tới Petra House.
Ngoại trừ điểm này, Chúc An Sinh cảm thấy Winona Duffy luôn ở lại Petra House là có nguyên nhân khác.
Chúc An Sinh lật xem ảnh chụp hai mươi năm trước một lần nữa. Khi đó, cả Winona Duffy và Jonathan Douglas còn rất nhỏ tuổi nhưng bọn họ luôn nắm tay nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật cuối cùng trong câu chuyện xưa đã xuất hiện, mọi người đoán xem cô ấy có quan hệ gì với Jonathan Douglas.