Chứng Kiến Thần Thám

Chương 23: Hung thủ thật giả lẫn lộn

Edit: Cải Trắng

[ Q3 ] Chương 23: Hung thủ thật giả lẫn lộn

Ngày hôm sau, đúng chín giờ ba mươi phút, Trì Trừng tới đón Kiều Trì Na.

Đêm hôm qua Trì Trừng đã nhận được thông tin về vụ án do Kiều Trì Na gửi sang, nội dung chủ yếu là ở hai đoạn video. Mà đúng như lời Kiều Trì Na nói, video đầu tiên Lucas giáo huấn bọn côn đồ trong trường trông thực sự rất đẹp trai. Giờ Trì Trừng đã hiểu tại sao Lucas lại được cư dân mạng yêu thích như vậy.

Nơi bọn họ tới là thị trấn Tanto, cách New York khoảng ba trăm km. Mà ở trấn Tanto là khu vực trường đại học nên dân cư ở đây không nhiều, rơi vào khoảng tầm chín nghìn cư dân. Ở nước Mỹ thì đây được coi như là một địa phương hoang vắng, mà thực ra nó còn lớn hơn cả một thị trấn, là một thị trấn lớn. Nếu gọi nó là một thành phố nhỏ cũng không quá.

Thời gian lái xe cũng không quá lâu, tới nơi mất khoảng ba tiếng đồng hồ. Vì thế cho nên Trì Trừng không cầm theo quá nhiều công cụ, anh chỉ lấy một số công cụ làm giám chứng cơ bản theo, rồi lên đường.

Lúc xe đang trên đường, Kiều Trì Na vẫn chưa hết hưng phấn. liến thoắng không ngừng, cứ nói hết vấn đề này tới vấn đề khác. Trì Trừng thì chuyên tâm lái xe, dĩ nhiên Chúc An Sinh liền trở thành người nghe những vấn đề cô ấy nói.

" A, An Sinh, chút nữa chúng ta tới đó sẽ làm gì chứ? "

" Cái này cô yên tâm, ngày hôm qua tôi đã thảo luận với Trì Trừng rồi. Tới lúc đó cô đi theo bọn tôi tới một nơi hiểu rõ sự việc nhất, tất nhiên nơi đó chính là cục cảnh sát địa phương, chúng ta sẽ tới đó tìm hiểu kỹ hơn về vụ án. "

" Nhưng mà những người cảnh sát ở đó sẽ cho chúng ta xem hồ sơ tài liệu sao? "

" Cô đã quên mất trước mắt chúng ta đang có một kẻ lang thang đang lẩn trốn sao? Có Trì Trừng ở đây, anh ấy là khắc tinh của bọn tội phạm, anh ấy tới hỗ trợ, cục cảnh sát cầu còn không được, sao có thể từ chối chứ. "

" Ha ha, cô nói cũng đúng, viện nghiên cứu của chúng ta đúng là rất ưu tú. "

Kiều Trì Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, đã thế còn không quên khoe khoang thêm một câu, nhưng hiển nhiên Trì Trừng nghe mấy lời này cũng rất thích. Chúc An Sinh thấy được sự vui sướиɠ của Trì Trừng.

Tầm khoảng một giờ hai mươi phút chiều, cuối cùng mấy người Trì Trừng cũng tới được thị trấn Tanto. Bọn họ đều chưa ăn trưa nhưng lại chẳng ai có tâm trạng để ăn cả, thế nên mọi người liền tùy tiện mua một chút đồ ăn nhanh ở nhà hàng hamburger để ăn, thế là no bụng.

Một giờ ba mươi lăm phút chiều, mấy người Trì Trừng cũng tới được cục cảnh sát thị trấn Tanto.

Trì Trừng ở trước cửa cục cảnh sát vừa vặn thấy được một viên cảnh sát đang chuẩn bị đi vào trong cục. Anh liền tính toán một chút, muốn tiến tới nói hai câu để người này vào nói với cục trưởng. Ai mà ngờ được anh còn chưa nói được hai câu kia thì người này đã gọi to tên Trì Trừng, nhận ra anh. Còn không kìm chế được đi tới ôm Trì Trừng một cái. Chúc An Sinh và Kiều Trì Na đứng một bên nhìn cảnh tượng này thấy rất thú vị, rõ ràng là hai người đàn ông cao hơn một mét tám đang ôm nhau, nhìn thế nào cũng thấy rất ấm áp.

Mười phút sau, đoàn người của Trì Trừng đã tới phòng họp của cục. Mấy viên cảnh sát thị trấn Tanto đều nhanh chân chạy tới phòng họp. Mọi người đều gấp không chờ nổi, bọn họ đều muốn nhìn thấy một Trì Trừng thật sự đứng trước mặt mình, một vị thần thám danh bất hư truyền trong giới.

" Đúng là nhìn không ra, hóa ra anh lại nổi tiếng như vậy. " Chúc An Sinh lần đầu tiên được mở mang kiến thức về độ nổi tiếng của Trì Trừng, cô nhìn mấy người cảnh sát hiện giờ có dáng vẻ như fan gặp thần tượng, cô đúng là bị dọa không ít.

" Giờ cô mới biết sao, cô cho rằng những bộ phim điện ảnh và sách của tôi đều là không khí sao, giờ cô phải tập thành thói quen đi. " Trì Trừng vẫn duy trì vẻ bề ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng lại đè thấp giọng nói xuống nói chuyện với cô, từ lời nói có thể thấy mang theo sự kiêu ngạo không nhỏ.

" Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi. "*

Ý ở đây là tự làm xong tự khen bản thân mình.

Chúc An Sinh nhịn không được liền thầm mắng Trì Trừng bằng một câu tiếng Trung, nhưng không ngờ thế mà Kiều Trì Na lại nghe được. Thế nên Kiều Trì Na tò mò hỏi cô: " An Sinh, cô đang nói cái gì vậy? "

" À, đó là tiếng Trung đấy. Tôi đây là đang khen Trì Trừng không những thông minh lại còn rất đẹp trai nữa. Anh nói xem có đúng không, Trì Trừng? " Chúc An Sinh nói xong liền cảm thấy bội phục phản ứng nhanh nhẹn của mình, sau đó cô còn liếc mắt nhìn Trì Trừng một cái, cái liếc mắt này chẳng có ý gì tốt cả.

" Đúng vậy, chính là ý như thế đó. Cô biết không, An Sinh rất hâm mộ tôi đấy, trong nhà cô ấy toàn sách của tôi thôi. Còn nói, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều phải đọc sách của tôi một lần, nếu không thì không ngủ được. "

Ngữ khí của Trì Trừng vô cùng tự nhiên mà nói ra câu kia. Chúc An Sinh còn cảm thấy, nếu cô không phải là người nói, chắc cô tin sái cổ vào lời Trì Trừng nói bừa bãi. Cô quyết định không thể nuốt cục tức này được.

" Có ai nói không phải đâu. Hồi đại học nếu không phải giáo viên hướng dẫn của tôi đề cử sách của Trì Trừng nhiệt tình, thì chắc giờ tôi chẳng biết anh ấy là ai đâu. Nhưng mà hồi đó giáo viên đề cử sách một cách nhiệt tình như vậy, hẳn là quan hệ không bình thường, chả trách bản quyền sách thu vào của Trì Trừng lại cao như vậy. Cô nói xem phải không, Kiều Trì Na? "

Kiều Trì Na nghe thấy Chúc An Sinh hình như đang hỏi mình, liền mơ hồ gật gật đầu. Không biết tại sao, rõ ràng là cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều đang nói tiếng Anh, nhưng cô lại nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Hơn nữa cô còn cảm thấy, hình như sau khi Chúc An Sinh tới làm trợ lý của Trì Trừng, anh nói chuyện nhiều hơn thì phải.

" Mị lực của bản thân quá mạnh, thật xin lỗi. "

Trì Trừng nhếch miệng cười nói. Chúc An Sinh không thể không thừa nhận, lần này cô lại bại trận rồi. Nhìn bộ dáng tươi cười rạng rỡ kia của Trì Trừng đi, có điểm nào giống là đang xin lỗi không?

Chúc An Sinh bị Trì Trừng làm nghẹn họng, trong lòng vô cùng khó chịu. Nhưng cũng may là cục trưởng cục cảnh sát thị trấn Tanto đã tới, chính sự vẫn quan trọng hơn, giờ cả ba người liền ném luôn chuyện cười đùa vui vẻ ra sau đầu.

" Xin chào. "

" Xin chào. "

Vị cảnh sát trưởng kia chào hỏi qua với Trì Trừng, sau đó liền đuổi hết đám cảnh sát đang đứng bên ngoài đi, rốt cuộc phòng họp cũng yên tĩnh trở lại.

" Trì Trừng tiên sinh, nghe nói lần này ngài tới tìm tôi? Không biết là tìm tôi có chuyện gì? "

" Cũng không phải là chuyện gì lớn, hai ngày trước tôi giúp cảnh sát New York phá được một vụ án, lại nghe nói ở chỗ ngài có một vụ án khó chưa bắt được hung thủ, mà con người tôi mà nhàn rỗi quá thì không chịu được. Tôi liền chủ động tới đây, hy vọng có thể giúp ngài được một chút. "

" Hóa ra là như vậy. "

Trì Trừng cùng vị cảnh sát trưởng kia nói chuyện dăm ba câu, liền nói ra được một chút tâm ý của mình. Chỉ là sau khi Trì Trừng nói xong, vị cảnh sát trưởng kia khó tránh được nở ra một nụ cười.

" Trì Trừng tiên sinh bận rộn như vậy nhưng vẫn tới thị trấn nhỏ của chúng tôi trợ giúp, quả thật là may mắn của chúng tôi. Chỉ là tôi tò mò muốn hỏi Trì Trừng tiên sinh một câu, có phải là ngài đã phát hiện ra điều kỳ lạ trong tình huống đó rồi không? "

" Có thể coi là như vậy. " Trì Trừng lại một lần nữa đưa ra câu trả lời nửa vời. Sau đó Chúc An Sinh mới biết, đây là vì Trì Trừng đang chưa chắc chắn về câu trả lời của mình: " Nhưng tôi cũng chỉ mới nắm được một chút tin tức, không hiểu quá rõ, cho nên không biết cục trưởng có thể cho tôi xem một chút tư liệu được không? "

" Chỉ cần Trì Trừng tiên sinh có thể trợ giúp chúng tôi, những yêu cầu khác, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp. Tôi lập tức phái người đi lấy tư liệu cho ngài, không biết ngài thấy thế nào? "

Vị cảnh sát trưởng này cảm thấy mục đích của Trì Trừng thực sự đơn giản, nên cũng không dò xét tâm tư người ta làm gì. Chỉ là có điểm bản thân ông không rõ lắm, chẳng lẽ Trì Trừng phát hiện ra ẩn tình khác? Chẳng lẽ hướng phá án trước đây của bọn họ là sai? Bằng không sao lại hấp dẫn được cả vị thần thám này tới đây? Nhưng mà giờ thần thám người ta tới đây chủ động hỗ trợ, tất nhiên ông sẽ không từ chối lời đề nghị này.

Trì Trừng và vị cảnh sát trưởng kia trong lòng có sự ăn ý ngầm. Ông rời đi được vài phút liền có một người cảnh sát mang tư liệu về vụ án của Emma Bert tới.

Tư liệu về vụ án không nhiều, hơn nữa lại còn là ba người xem. Cho nên không tới mười phút cả ba người đều xem xong tư liệu về vụ án.

Căn cứ vào những điều tư liệu ghi thì mười bảy ngày trước thi thể của Emma Bert được tìm thấy trên một con đường nhỏ đi vào rừng. Ngày tử vong đúng ra là mười tám ngày trước, thời gian giữa đó còn có một cơn mưa nên những dấu vết đều. Nhưng nạn nhân lại bị thương nhiều ở phần đầu, mà nguyên nhân dẫn tới tử vong thật sự là do ngạt thở.

Giờ cần điều quan tâm chính là tình huống trên tư liệu, nhưng mà hôm xảy ra vụ án của Emma Bert đổ cơn mưa nên chứng cứ dường như bị xóa sạch sẽ. Nhưng mà cái mũ rơi bên cạnh thi thể Emma Bert được cho là mũ của kẻ lang thang đó, thế nên giờ kẻ đó hiện đang là đối tượng được tình nghi lớn nhất.

" Có ý kiến gì về vụ án không? " Xem xong, Trì Trừng chủ động đưa ra câu hỏi.

" Tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả, điểm mấu chốt là kẻ lang thang đang lẩn trốn kia thôi. Thị trấn Tanto lại hay có xe lửa đi ngang qua, giao thông ở đây vô cùng thuận tiện, cho nên để tìm được kẻ tình nghi là rất khó khăn. "

Kiều Trì Na nói ra ý kiến của mình, Trì Trừng nghe thấy cô ấy nói thế cũng mỉm cười gật gật đầu. Kiều Trì Na còn tưởng rằng anh đang khẳng định lời cô nói có vẻ đúng, nhưng thực ra chỉ là Trì Trừng ngầm thừa nhận cô đã có chuẩn bị từ trước, nếu như không phải trước khi đi đã kiểm tra qua, Kiều Trì Na cũng sẽ không biết ở đây có xe lửa, giao thông ở đây cũng rất phát triển.

" Còn cô thì sao? " Nghe xong lời Kiều Trì Na nói, Trì Trừng liền quay sang hỏi Chúc An Sinh.

" Thật ra trước đó tôi luôn cảm thấy vụ án này có vấn đề, giờ xem được bản báo cáo này càng chắc chắn hơn về ý nghĩ của mình. "

Chúc An Sinh vừa nói xong, ngẩng lên liền chạm phải ánh mắt với Trì Trừng. Bọn họ lập tức hiểu rõ, ý nghĩ của hai người là giống nhau.

" Giờ trong vụ án này, người đang bị tình nghi chính là kẻ lang thang. Lúc trước hắn muốn trêu chọc Emma nên mới bị bạn trai của Emma là Lucas giáo huấn. Nhưng là một người có ý muốn trêu chọc Emma, tại thời điểm trả thù thì lại không tiến hành xâm hại, đây là một điều không bình thường. "

Chúc An Sinh nói xong, Kiều Trì Na khϊếp sợ mở to hai mắt. Cô lập tức xem lại phần báo cáo sơ bộ một lần nữa, bởi vì nghi phạm rất nhanh đã được xác định cho nên phần báo cáo cũng không được tỉ mỉ cho lắm. Nhưng dù thế thì trên tờ giấy trắng kia cũng viết rất rõ ràng, người bị hại Emma Bert trên người không có dấu hiệu bị xâm hại.

Trì Trừng nhìn Kiều Trì Na một cái, an ủi: " Kiều Trì Na, sau này cô phải cố gắng nhiều đấy. "

" Ừm, nhưng mà An Sinh, cô thật là lợi hại đấy. " Kiều Trì Na buột miệng khen ngợi, ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn về phía Chúc An Sinh.

" Tôi không lợi hại gì đâu, tin chắc có người nhận ra điểm này sớm hơn tôi đấy. Mà Kiều Trì Na, cô biết không, người Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ " học thuật quyết định công việc " Nếu như tôi có kiến thức về độc dược như cô, khẳng định tôi sẽ không chạy đi làm trợ lý của Trì Trừng. "

" Được, việc hai người tâng bốc lẫn nhau có thể kết thúc rồi đấy. " Trì Trừng có hơi tức giận mà nói, anh không quen nhìn hai người như thế này, tâng bốc nhau thì không nói, lại còn nhắc tới anh làm gì.

Ánh mắt Trì Trừng một lần nữa dừng trên tập hồ sơ trên bàn, có lẽ không khí cũng bởi vì sự lạnh lùng của anh mà như đang ngưng lại.

" Hung thủ thực sự, vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. "