Edit: Cải Trắng
" Cảnh sát Lý, tôi giờ phải đi ra ngoài một chuyến, cậu có thể giúp tôi thu dọn lại đống hồ sơ này được không? "
Chúc An Sinh giờ đang rất kiềm chế, cô muốn đi ra ngoài luôn.
" Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng muộn thế này rồi Chúc tiểu thư còn muốn ra ngoài làm gì? Cổ trấn này tuy đẹp nhưng ở nơi này đã xảy ra ba vụ án mạng rồi. "
Tiểu Lý lo lắng nhắc nhớ Chúc An Sinh, cô nghe xong bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, nghĩ thầm cảnh sát Lý này tuy còn trẻ tuổi, lại còn là một người tốt, chắc chắn sau này cậu ấy sẽ trở thành một vị cảnh sát nhân dân tốt, giống như bố cô, giống như là Phương Trọng Bình.
" Tôi có một ý nghĩa cần xác minh, cho nên lần này tôi sẽ tới đồn công an trong trấn một chuyến, cậu không cần lo lắng cho tôi, nếu như hung thủ thật sự theo dõi tôi thì hắn gặp xui xẻo rồi. "
Chúc An Sinh bình tĩnh nói, nhìn vô cùng khí phách, đồng thời cô còn giơ nắm đấm ra trước mặt Tiểu Lý để thể hiện sức mạnh của mình. Tiểu Lý lúc này mới phát hiện, hóa ra dưới vẻ ngoài xinh đẹp như này, cô lại có một sức mạnh kinh người như thế.
Tiểu Lý lộ ra vẻ khϊếp sợ, thân là một cảnh sát hình sự, sao cậu có thể không biết những cơ bắp trên người cô là do huấn luyện mà ra, nhìn bề ngoài thế nào cũng thấy bất đồng với việc cô là người có võ.
Bất tri bất giác, ánh mắt Tiểu Lý nhìn Chúc An Sinh có vài phần kinh sợ, tuy cậu cao hơn cô nửa cái đầu nhưng luận về sức mạnh có khi cậu không phải là đối thủ của cô.
Đối với biểu cảm của cậu Chúc An Sinh có vài phần hưởng thụ, xem ra có thể chứng minh mấy năm luyện tập của cô không uổng phí, có đôi khi Chúc An Sinh còn nghĩ rằng, nếu như giờ cô có thể trở lại cái ngày mẹ cô bị bắt cóc thì tốt rồi, như vậy, cô có thể bảo vệ được mẹ mình, có thể bảo vệ được gia đình mình.
" Tôi đi trước đây, chờ sau khi phá án xong tôi sẽ mời cảnh sát Lý một bữa. "
" Được thôi. "
Lần này Tiểu Lý vô cùng sảng khoái đáp ứng, cậu hy vọng bữa cơm này sẽ nhanh tới.
---
Mười lăm phút sau, Chúc An Sinh một thân một mình chạy tới đồn công an của cổ trấn, sau khi hỏi thăm người trực ban thì cô mới biết được nơi đang bảo quản thi thể, chỉ có điều cô hơi bất ngờ, vậy mà Trì Trừng vẫn còn ở đây tìm kiếm manh mối từ thi thể.
Chúc An Sinh xem giờ, bây giờ đã là 11 giờ rồi.
Đi qua một con phố, cuối cùng Chúc An Sinh cũng nhìn thấy nhà tang lễ trong lời vị cảnh sát kia nói, dù sao thì cổ trấn Hà Giác cũng chỉ là một địa phương nhỏ, không thể có nhà xác chuyên dụng được. Những người địa phương ở đây khi mất cũng là được an táng trong nhà tang lễ này.
Đi tới nhà tang lễ, cô được người bảo vệ ở đó dẫn đường tới căn phòng mà Trì Trừng đang ở đó, vừa mới mở cửa cô đã thấy hình ảnh Trì Trừng đang vùi đầu nghiên cứu chỗ hài cốt.
" Mã Văn Tân, một mình tôi là được rồi, không cần... " Trì Trừng nghe thấy tiếng mở cửa, không buồn ngẩng đầu lên đã mở miệng, nhưng tới khi anh ngẩng đầu lên mới phát hiện người tới là Chúc An Sinh: " Là cô? "
" Còn có thể là ai nữa đây? " Chúc An Sinh vừa nói vừa quan sát căn phòng này.
Bên phải căn phòng có một tủ lạnh bảo quản xác rất lớn, trong tủ có hai ngăn tủ lạnh mà Trì Trừng đang đứng trước tủ lạnh, nhìn đống xương cốt vụn được để trong đó, giá trên là để mấy khối xương vụn, còn cái giá còn lại đang để những vụn xương được sắp xếp lại thành khung xương.
Xem xong chỗ này, Chúc An Sinh mới nhớ ra lời anh vừa nói, liền hỏi: " Mã Tân Văn là ai? "
" Là pháp y mà thành phố Hộ Thủy đưa xuống, chính là vị pháp y mà cô nhìn thấy chiều nay đấy, hắn tới trước chúng ta mấy tiếng. Hôm nay sau khi nghiệm thi xong đã 10 giờ cho nên tôi bảo hắn về nghỉ ngơi trước, nhưng mà sao cô lại tới đây? "
" Cái này lúc nữa sẽ nói cho anh nghe, anh đang làm cái gì đấy? " Chúc An Sinh tò mò nhìn đống xương cốt ở trước mặt anh.
" Đây là nạn nhân thứ ba chúng ta phát hiện ra, nhưng mà thân thể nạn nhân đã bị thối rữa nghiêm trọng, Mã Tân Văn không cách nào tách được phần thịt và xương cốt ra, cho nên tôi đang thử lắp lại khung xương xem sao. "
Chúc An Sinh càng nghe càng cảm thấy tò mò, đợi tới khi cô nhìn rõ rồi liền không nhịn được cảm thán một tiếng: " Việc này mà anh cũng làm được sao? " Chúc An Sinh nói, liếc qua đống xương cốt đã bị chặt nhỏ kia, bình thường pháp y mà muốn xếp đống này thành một khung xương hoàn chỉnh đã vô cùng khó khăn rồi, nhưng Trì Trừng không phải là pháp y, sao anh có thể làm được việc này?
" Cô biết không, hồi tôi mười tuổi bố tôi đã tặng tôi một món quà rất đặc biệt, đó là một mô hình xương dạng người đồ chơi. "
Chúc An Sinh lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi, cô rốt cuộc hiểu vì sao Trì Trừng còn trẻ như vậy đã giỏi rồi, Trì Trừng không chỉ có xuất thân tốt mà anh còn có người luôn hết sức ủng hộ mình, là bố anh.
" Bất quá, 10 tuổi nhận được món quà như vậy, không phải quá lạ sao? "
Chúc An Sinh đột nhiên có suy nghĩ, Trì Trừng thật giống với mấy thiên tài trong phim điện ảnh, đều không có tuổi thơ, thật là một đứa trẻ đáng thương.
" Lạ sao? Món quà đó tôi đã mong bố tặng mình lâu rồi, bố tôi còn đợi tới khi tôi mười tuổi mới tặng tôi món quà đó. "
Cái gì? Chúc An Sinh có điểm kinh ngạc, cốt truyện hình như có chút không thích hợp nha. Đáng lẽ Trì Trừng phải muốn có tuổi thơ ấu bình thường giống như những đứa trẻ khác chứ, tính tình cổ quái cổ anh phải là do bóng ma thời thơ ấu tạo thành chứ. Không phải phim điện ảnh đều diễn như vậy sao?
" Được rồi, muộn như vậy rồi cô còn chạy tới đây, muốn nói gì nói đi. " Trì Trừng không muốn tiếp tục nói chủ đề tào lao này với cô nữa, liền đi thẳng vào vấn đề.
" Tôi nhớ anh bảo thi thể của hai người bị hại trước cũng ở đây đúng không, tôi muốn kiểm tra lại thi thể nạn nhân đầu tiên một chút. "
" Kiểm tra thi thể? Không lẽ cô có phát hiện mới sao? "
" Còn chưa chắc, tôi muốn kiểm tra một lần nữa. "
Trì Trừng thấy cô chưa muốn nói rõ cũng không hỏi nhiều, xoay người chủ động giúp cô lấy xương cốt của nạn nhân thứ nhất từ trong tủ bảo quản ra.
Ở trong tủ lạnh là một bộ thi thể không đầu của nữ, ở trên làn da xanh tím của nạn nhân có thể thấy rất nhiều vết khâu, phải vá lại rất nhiều mới có thể xếp lại một khung xương.
Trì Trừng quan tâm nhìn thoáng qua gương mặt cô, nhìn cảnh tượng đáng sợ như vậy mà cô không hề sợ hãi, trên gương mặt cô chỉ có sự đau lòng cùng tức giận mà thôi.
" Cô muốn xem cái gì? "
Sau khi lấy thi thể ra ngoài, Trì Trừng chuẩn bị nghe Chúc An Sinh giải thích việc này.
Chúc An Sinh ban đầu là muốn nhờ pháp y kiểm tra hộ xem dưới bụng nạn nhân có vết rạn hay không, bất quá khi nhìn thấy bụng dưới của nạn nhân có vết thương dài tầm khoảng hơn mười cm thì cô đã hiểu rõ.
" Nạn nhân từng có thai. " Trì Trừng hơi kinh ngạc, sau đó lại nhìn về phía Chúc An Sinh: " Cái cô muốn xem là cái này sao? "
Chúc An Sinh không phủ nhận, đồng thời cô chỉ về phía vai trái của nạn nhân, nơi đó có một hình xăm. Trì Trừng lập tức đeo bao tay, có sự giúp đỡ của anh nâng thi thể lên, cô mới nhìn rõ được toàn bộ hình xăm.
" Cái hình xăm này, cô nhận ra sao? " Trì Trừng càng thêm tò mò.
" Cảnh sát Lý nói nạn nhân xăm hai chữ " nam nam " này theo kiểu chữ Triện xếp chồng lên nhau. "
" Nam nam? " Trì Trừng lặp lại câu nói của cô, anh hơi khó hiểu nhưng anh lại lập tức nhận ra vẻ vui sướиɠ hiện trên mặt cô: " Cô biết ý nghĩa của nó? "
" Hình xăm đối với người xăm đều có một ý nghĩa, có thể là một kỷ niệm đáng nhớ nào đó, mà hai chữ " nam nam " này thật làm người ta nghi ngờ, nhưng đột nhiên tôi nghĩ tới, có thể là do tôi nghĩ quá nhiều rồi, đây có thể chỉ là một tên người mà thôi. "
" Nếu như " nam nam " là tên của một người trưởng thành thì có chút không thích hợp, nhưng nếu như " nam nam " là tên của một đứa trẻ con hay thậm chí trẻ sơ sinh, thì cái tên này không kỳ quái chút nào, cho nên đây là cô muốn xem xem nạn nhân đã từng quan hệ hay chưa? "
Thấy được Trì Trừng có thể nói ra ý nghĩ của cô, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, điều này ít nhất có thể chứng minh phương hướng của cô không sai. Nhưng mà hình như cô chưa phát hiện ra rằng, ở trong lòng cô trọng lượng lời nói của Trì Trừng càng lúc càng cao, sự chuyên nghiệp của anh mỗi lúc một vun đắp hình tượng của anh trong lòng cô.
" Mà cho dù chứng minh được nạn nhân có một đứa bé tên Nam Nam thì có ích lợi gì chứ? Chúng ta không nói tới việc nạn nhân là người nơi khác, nếu cô ấy sinh con ở thành phố Hộ Thủy thì rất khó để tìm, một năm có biết bao nhiêu đứa trẻ ra đời, làm sao cô có thể tra được tin tức của nạn nhân? "
Trì Trừng chủ động đặt ra nghi vấn, anh biết muộn như vậy cô còn chạy ra ngoài là để hoàn thành được nhiệm vụ anh giao, nhưng anh vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ, chỉ là việc nạn nhân có từng xảy ra quan hệ hay không thì làm sao mà Chúc An Sinh có thể đoán ra được thân phận nạn nhân!?
Chúc An Sinh thấy điểm này chính anh còn chưa rõ, không hiểu rõ cô có một cảm giác vô cùng thỏa mãn, sau đó cô bắt đầu giải thích phán đoán và phân tích của mình cho anh nghe.
" Ngay từ đầu chúng ta đã phán đoán rằng nạn nhân không phải người địa phương vì trong khi so sánh điểm tương thích giữa nạn nhân và những người mất tích được báo án là không có điểm nào, chính ở phương diện này nảy ra một điểm đáng ngờ. "
" Đầu tiên, nạn nhân bị sát hại ở cổ trấn Hà Giác, nếu có người đi cùng thì chắc chắn sẽ có người báo án, nhưng không có, cho nên là nạn nhân một mình đi tới cổ trấn Hà Giác. "
" Thứ hai, cổ trấn Hà Giác là một địa điểm nổi danh của thành phố Hộ Thủy nhưng không phải là địa điểm du lịch thu hút khách. Nếu như là khách du lịch thì bọn họ sẽ chọn đi tới thành phố lớn, chứ không phải là đi tới nơi này. Vì ở Trung Quốc có nhiều cổ trấn đẹp hơn, phong cảnh nhiều hơn nơi này, vì vậy nạn nhân có thể không phải là người thành phố Hộ Thủy, càng không phải khách du lịch tới đây tham quan. "
" Cho nên, phỏng đoán đầu tiên của tôi, mặc kệ nạn nhân có phải người thành phố Hộ Thủy hay không, thì cô ấy vẫn là người đang sống trong thành phố, vậy nên cô ấy mới có thời gian rảnh rỗi chạy tới nơi này. "
" Nhưng như vậy lại có một vấn đề mới xuất hiện, tại sao nạn nhân lại tới cổ trấn Hà Giác? Là để tham quan sao? Điều này đương nhiên có khả năng, nhưng sau khi phát hiện ra hình xăm này, tôi lại nghĩ ra một hướng mới. "
Chúc An Sinh nói, một lần nữa ánh mắt cô ngừng trên hình xăm.
" Mỗi một hình xăm đều có một ý nghĩa nhất định, giống như hai chữ " nam nam " này, nếu nó là tên của một đứa trẻ thì tại sao cô ấy lại muốn xăm nó? Hơn nữa cả người cô ấy chỉ có một hình xăm này cho nên cô ấy không phải là người yêu thích việc xăm, rốt cuộc là chuyện gì đã thúc cô ấy đi xăm tên của một đứa trẻ lên người mình đây? Huống hồ, cô ấy từng xảy ra quan hệ, tuổi còn trẻ, có lẽ đứa bé cũng không quá lớn, cô ấy sao có thể để con lại một mình rồi chạy tới cổ trấn Hà Giác du lịch chứ? "
Trì Trừng vẫn luôn yên lặng lắng nghe cô nói, anh cơ bản cũng đã hiểu rõ được phán đoán của cô, nhưng mà anh cảm thấy mấy lời này hình như vẫn còn lỗ hổng: " Cô phán đoán việc nạn nhân đang sinh sống ở thành phố Hộ Thủy thì tôi đồng ý, nhưng cô cũng đã nói, người chết đã từng quan hệ, mang thai không phải là chuyện của một người, vậy chồng hoặc người yêu của cô ấy đâu? Cô ấy hoàn toàn có thể đưa con cho người đó rồi đi tới đây du lịch mà. "
" Bởi vậy, nếu như nạn nhân vẫn còn có chồng hay người yêu ở thành phố Hộ Thủy thì người đó sẽ lập tức báo án, nhưng không có, cho nên có thể cô ấy là một bà mẹ đơn thân, hơn nữa, có đứa con nhỏ tuổi như vậy mà vẫn bỏ con đi du lịch một mình thì có điểm không phù hợp. "
" Nếu nạn nhân mang theo con đi du lịch thì sao? Rồi đứa nhỏ đó cũng tương tự, đã bị hung thủ sát hại? " Một lần nữa Trì Trừng chỉ ra điểm sơ hở trong lời nói của cô.
Chúc An Sinh cảm thấy lời anh nói không phải là không có lý, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để gạt được phán đoán của cô, cô bình tĩnh nở một nụ cười.
" Trì tiên sinh không nhớ những gì mình đã phân tích sao? Đây hẳn là nạn nhân đầu tiên bị hung thủ sát hại, lần đầu tiên ra tay hung thủ vô cùng khẩn trương, còn đào một cái hố không sâu để giấu thi thể nạn nhân đi, nếu như hắn gϊếŧ cả đứa bé, không lẽ hắn vẫn còn tâm tình đi đào thêm cái hố nữa để chôn sao? "
Trì Trừng bất đắc dĩ nở nụ cười, anh không ngờ giờ mình còn bị chính phán đoán của mình phản ngược lại, nhưng anh lại càng thêm hài lòng với Chúc An Sinh, quả nhiên khi chọn trợ lý mới anh đã không chọn sai người.
" Còn điều cuối cùng, Trì tiên sinh có nhớ anh bảo mấy cảnh đẹp nổi tiếng ở nơi này là chỗ nào không? "
Trì Trừng nhớ lại một chút mấy địa danh mà hôm nay anh tra được trên mạng, nói: " Đại từ đường, đền thờ, còn có cả Thanh Sơn Tự. "
Vừa dứt lời, cuối cùng anh đã hiểu được ý của Chúc An Sinh, giờ phút này, những suy đoán của cô đã trở nên hợp lý hơn.
" Một người đi tới một nơi, khẳng định là có mục đích. Nạn nhân sinh con, vì sao lại xăm tên con mình trên người làm gì chứ? Tại sao lại một thân một mình đi tới cổ trấn Hà Giác? Còn có, hoa văn hình xăm nạn nhân cũng thật kỳ lạ, đó là một loại chữ nghệ thuật cổ đại, là kiểu chữ Triện. "
" Chân tướng là gì đây? Nạn nhân xăm kiểu chữ này lên người mình, có thể khẳng định cô ấy là một người yêu thích truyền thống văn hóa, mà tại sao cô ấy lại đi tới cổ trấn Hà Giác? Con cô ấy ở chỗ nào rồi? "
Chúc An Sinh nói, bỗng nhiên ánh mắt cô ánh lên sự bi thương.
" Bởi vì con cô ấy đã qua đời cách đây không lâu, cho nên cô ấy lựa chọn xăm tên con mình lên người như là một kỷ niệm. Cũng đúng, bởi khi con cô ấy qua đời, một người mẹ đơn thân như cô ấy mới có thể ra ngoài một mình, mà tại sao cô ấy lại tới cổ trấn Hà Giác, là bởi vì đền thờ ở nơi này là thiêng nhất trong cả thành phố Hộ Thủy. "