Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)

Chương 905

Đưa răng giả cho Hoàng để lão gia tử xong, nói ngắn gọn về tình trạng khôi phục của Na Dạ Bạch, lão gia tử hiếm khi khen ngợi nàng vài câu, làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

Thỉnh an thái hậu xong, nàng để lại Tiểu Vân Triệt vui vẻ này ở cùng lão nhân gia, Băng Cơ lại đi đến tẩm điện của Huệ phi.

Mấy ngày nay Huệ phi luôn rầu rĩ không vui.

Cẩm Ngu làm bà ấy buồn quá.

Sau đó, bà ta nghe cung nhân nói, phản ứng của Cẩm Ngu sau khi mình trúng cô độc, nếu không phải Lãnh Băng Cơ uy hϊếp thêm đe dọa, đánh cho một trận tơi bời, ả ta chắc chắn không chịu nói ra phương thuốc giải độc, lòng lạnh như khối băng.

Nghĩ đến lúc trước vì ả ta, mà ngày càng xa cách con trai trong nha, lần lượt làm khó dễ Lãnh Băng Cơ, không thèm nói đạo lý làm chỗ dựa cho á ta, bản thân chính là đáng đời mà, báo ứng.

Cho nên vừa nhìn thấy Băng Cơ, nước mũi một hàng nước mắt một hàng, khóc đến thảm thiết.

“Băng Cơ à, mẫu phi hối hận rồi, đây là phí tâm nuôi một con sói mắt trắng bên cạnh mà. Sao ả ta có thể tìm địa độc ác như vậy chứ? Lúc trước mẫu phi, không nên nghe lời năn nỉ và châm ngòi kia của ả, để ả chen chân vào giữa con và Phong nhi, đem lại cho con nhiều phiền phức như vậy…

Ôm lấy cổ Lãnh Băng Cơ, vừa nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa đánh vào vai nàng, làm bộ dạng như không biết gì cả.

Lãnh Băng Cơ vô cùng ghét bỏ, đẩy tay bà ta ra, phủi phủi vai: “Tự lòng người biết là được rồi, đừng giả vờ đáng thương trước mặt ta nữa. Ta căn bản không có trách người, người phí sức khóc lóc cho ai xem?”

Sao người không đánh mình đi, đánh vào ta làm cái gì chứ?

Huệ phi hít hít mũi: “Con thật sự không trách ta sao?”

Lãnh Bằng Cô tức giận liếc bà ta một cái: “Chính là do mắt nhìn người của hai mẫu tử người, không dám lấy lòng, ta căn bản không dám có ý nghĩ gì cả. Bình thường, chẳng qua là quá bình thường thôi.”

Huệ phi vừa nghe, có chút không phục: “Mắt nhìn của mẫu tử ta không tốt sao? Nếu không tốt, sao có thể nhìn chúng một nàng dâu như con chứ?”

Lãnh Băng Cơ bĩu môi, ta là do hai mẫu tử người nhìn trúng sao? Còn không phải thái hậu cố gắng nhét cho con trai người sao? Còn người tự mình chọn trúng một người chồng phong lưu chuyển đi gài bẫy con trai, thực ra một lời khó nói hết.

Lãnh Băng Cơ nghe bà ta tranh luận vô cùng hăng say, khẳng định là không còn chuyện gì nữa: “Vâng vâng vâng, mắt nhìn của hai người tốt, ta tâm phục khẩu phục. Ta đi đây, đi tới chỗ Lục Vu một chuyến”

Huệ phi có chút đắc ý, sau lưng nàng lầm bầm: “Đó là đương nhiên, cho là ta già mắt mờ rồi hay sao? Phong Nhi cũng thật là, y phụ thânng con chồn chưa thấy đồ ăn mặn, nhìn là thấy triển vọng, ngậm cổ cũng không chịu mở miệng không phải sao?”

Lãnh Băng Cơ vấp chân, xém nữa té. Cúi đầu, Huệ phi vừa mới kéo lại khóc trên vai mình, cố áo bị kéo xuống, lộ ra…hụ hụ, vết dâu.

Mộ Dung Phong đúng là hộ trồng dâu chuyên nghiệp, lần nào cũng bội thu.

Mẹ chồng này, thật sự già mà không tôn trọng, làm ngưỡng chết người rồi!

Nàng chật vật chạy đến chối chết, Huệ phi sau lưng nàng cười trên nỗi đau của người khác, so với người vừa mới khóc lóc sướt mướt, thành tâm sám hội kia như hai người khác nhau.

Là biết giả vờ rồi.

Lục Vụ nghe nói Lãnh Băng Cơ tiến cung, đã sớm không kìm được, cách tẩm điện của Huệ phi không xa liền chặn lấy.