Lại nhìn dáng vẻ không có tiền đô đó của Lãnh Băng Cơ, chỉ vì muốn chiếm một chút lợi ích mà không do dự ném đống hành lý này cho Tiểu Vân Triệt, có còn là mẫu thân nữa không chứ?
‘Sau khi Na Trát Nhất Nặc ngây ra một lúc, khẽ nở nụ cười: mẫu thân ngươi ai lợi hại hơn, bọn ta vẫn chưa tranh tài cao thấp, nếu như ta có thể thẳng được mẫu thân ngươi, ta sẽ gả cho ngươi, được không?”
Tiểu Vân Triệt quay đầu nhìn mẫu thân nhà mình, hỏi với vẻ không chắc.
chắn: “Ngươi muốn đánh nhau với mẫu thân ta ư, mẫu thân ta rất hung dữ đấy”
“Nam nhân mới dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, còn nữ nhân sẽ so tài với nhau bằng khả năng của họ”
Sau đó nàng ta nhìn về phía Lãnh Băng Cơ: “Từ trước tới nay ta rất ngưỡng mộ y thuật của Phong Vương phi, không biết Phong Vương phi có bảng lòng chỉ giáo cho ta một chút không?”
Lãnh Băng Cơ bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Cái này cần thiết sao, bất kể ngươi có lợi hại hay không, Phong Vương gia cũng sẽ không lấy ngươi, còn nếu ngươi bằng lòng đợi nhỉ tử của ta lớn, thì đó cũng là chuyện của ngươi”
“Nghe nói Phong Vương ph rất ích kỷ, không chấp nhận nổi người khác, quả thật là đúng như vậy” Na Trát Nhất Nặc bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lãnh Băng Cơ hảo phóng thừa nhận: “Người khác muốn giành miếng thịt trong bát của ta, chẳng lẽ ta còn phải hai tay dâng lên cho hẳn ư? Quả thực ta ích kỷ, cả Trường An này đều biết, cũng ý thức được mà không kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của ta”
Na Dạ Bạch vẫn luôn quan sát mọi chuyện với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt hẳn loé lên, khẽ cau mày, phảng phất vẻ tức giận, nắm chặt tay che môi ho.
khan mấy tiếng: “Nhất Nặc, không được hỗn xược”
Na Trát Nhất Nặc lần này rất ương ngạnh, không nghe lời Na Dạ Bạch, thậm chí là không thèm quan tâm: “Na Trát Nhất Nặc ta lại rất thích thách thức, biến những cái không thế thành những cái có thế, ta ngưỡng mộ Phong Vương gia, không quản đường xá xa xôi từ Nam Chiếu đi tới Trường An cũng chỉ vì ngài ấy, hôm nạy ta nhất định phải có được”
Na Dạ Bạch hoàn toàn bị xem nhẹ, hơn nữa trước dân chúng mà không quản lí được muội muội của mình nên sắc mặt càng trầm hơn.
“Phong Vương gia và Phong Vương phi phu thê tình thâm không lay động được, hà tất gì ngươi phải tự đánh mất thể diện của mình? Nam nhỉ tốt trong Trường An còn nhiều mà, Dung ca ca để ngươi chọn, chắc chắn không kém hơn Phong Vương gia”
Na Trát Nhất Nặc chế nhạo: “Không phải trước kia ca ca đã dạy Nhất Nặc sao? Thích thì tranh thủ không từ thủ đoạn nào, mạnh mẽ đoạt lấy. Nhất Nặc vẫn nhớ kĩ lời dạy bảo của ca ca, xem người làm tấm gương”
Lời nói này khiến Na Dạ Bạch nghẹn họng không biết nói gì mới đúng.
Trước đây nếu không phải hắn ta cứ khăng khăng không chịu nghe lời khuyên bảo của Na Trát Nhất Nặc, không chịu buông bỏ Lãnh Băng Cơ thì cũng không có cái tài hoạ này.
Lãnh Băng Cơ cúi đầu, nở nụ cười ý tứ sâu xa khó hiểu.
Có lẽ người khác không biết nhưng nàng biết rất rõ quan hệ huynh muội của hai người họ. Na Trát Nhất Nặc thì như một con gà mái mẹ bảo vệ cho đàn con, dù có chết bảo vệ chu toàn cho Na Dạ Bạch. Bây giờ thì lại không có chút tình cảm nào, xem ra đã xảy ra vấn đề trong đây.
Na Trát Nhất Nặc dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lãng Băng Cơ, nói từng chữ một: “Tỷ thí với ta, nếu ngươi thắng thì ta đi ra còn nếu như ta thẳng ngươi thì ngươi phải nhượng bộ, thế nào?”
“Không thì làm sao?”Lãnh Băng Cơ không cần nghĩ đã từ chối ngay: “Nơi này là Trường An, quy tắc trò chơi không phải do ngươi đưa ra. Phong Vương gia cũng không phải tiền đặt cược giữa chúng ta. Không cưới chính là không cưới, không cho phép là không cho phép. Ngươi lợi hại thì cũng không liên quan đến ta, vì sao ta phải chấp nhận khiêu chiến của ngươiï?”