Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)

Chương 846

Trong điện lập tức có tiếng nói nhỏ khe khẽ. Dù sao, ở Trường An vương triều cũng không có nữ nhân nào dám to gan như vậy, ở trước mặt mọi người nói lên chuyện hôn nhân của mình, vị Công chúa Nam Chiểu này cũng quá chủ động đi.

Ánh mắt hoàng đế chậm rãi nhìn qua mọi người ngồi trong điện, cũng không vội vã trả lời: “Đây chính là ý của vua Nam Chiếu?”

Na Trát Nhất Nặc lắc lắc đầu: “Bẩm hoàng đế bệ hạ, đây là ý của một mình Na Trát Nhất Nặc, nữ tử Nam Chiếu ta khong e lệ hàm súc như nữ tử Trường An vương triều, có thể tự chủ hôn nhân, chuyện lớn đời người ta hoàn toàn có thể tự mình quyết định.”

“Vậy sao?”Hoàng đế nghiêng đầu hỏi Na Dạ Bạch: “Không biết ý thái tử thế nào?”

Db ho nhẹ hai tiếng nói: “Ta làm đại ca, nguyện ý tôn trọng ý kiến muội muội mình. Nàng ở lại Trường An vương triều nếu là có người có thể dựa vào, ta cũng có thể yên tâm trở về Nam Chiếu”

Na Trát Nhất Nặc cười rạng rỡ: “Na Trát Nhất Nặc hôm nay mới tới Trường An vương triều, đã lập tức nhắc đến chuyện này, không phải vì chuyện gì khác, chính là nghĩ muốn cho thái tử ca ca lúc còn ở Trường An vương triều có thể nhìn thấy chuyện hôn nhân của ta”.

Lãnh Băng Cơ nghĩ đến, Na Trát Nhất Nặc kia sẽ không chịu ngồi yên, tìm cách về Nam Chiểu. Nhưng không nghĩ đến, nàng lại đưa ra chuyện kết hôn, cắm rễ ở Trường An vương triều, có chút ra bài không theo lẽ thường.

Thật ra, nếu Na Trát Nhất Nặc thật sự ở lại Trường An vương triều làm con tin, hoàng đế cũng không thể để nàng ta cả đời không lấy chồng, sớm muộn gì cũng sẽ tứ hôn cho nàng ta, nhưng mà Na Trát Nhất Nặc kia tại sao lại nóng vội như vậy chứ?

Dựa theo bình thường mà nói, nàng ta ít nhất cũng phải đợi sắp xếp xong, có hiểu biết nhất định đối với Trường An vương triều, có người yêu thích, mới nói ra, như vậy mới là càng tốt cho bản thân mới đúng chứ?

Nếu không thì cũng phải chờ sau khi đàm phán xong, thân thể Na Dạ Bạch bình phục, mới tính toán cũng không muốn nha, nói cái gì mà để huynh trưởng nhìn thấy, chỉ là lời nói cho đẹp mà thôi.

Hoàng đế vuốt cằm nói: “Công chúa nói có lí, trẫm sớm ngày tứ hôn cho công chúa, Thái tử điện hạ cũng có thể an tâm trở về Nam Chiếu. Nhưng mà việc chọn người tứ hôn, cho dù là xuất thân, nhân phẩm hay tài hoa đều phải nổi bật, có một không hai mới có thể xứng đối với một phượng hoàng như công chúa Nam Chiếu, công chúa từ từ để trẫm xem lại”

Na Trát Nhất Nặc hướng về phía hoàng đế thi lễ cảm ơn: “Na Trát Nhất Nặc cảm ơn hoàng để bệ hạ đồng ý, Na Trát Nhất Nặc từ nhỏ đã không thích thư sinh tài trí hơn người, chỉ vô cùng hâm mộ anh hùng cái thế, rong ruổi sa trường lập xuống chiến công, ta đối với một người vừa gặp đã thương, cảm tình sâu đậm, đã sớm vấn vương”

Lãnh Băng Cơ tự nhiên cảm thấy không an lòng, như có một vạn con ngựa điên cuồng chạy qua trong lòng, giẫm đạp khiến cho trái tim đau đớn.

Na Trát Nhất Nặc chưa bao giờ đến Trường An vương triều, cùng người ở đây không hề có quen biết, anh hùng cái thế mà nàng ta nói có thể là ai?

Không hay, nàng ta không phải là muốn nhìn ngó thịt trong chén của mình đi?

Quả thực, ánh mắt hoàng đế nhanh chóng liếc về phía chỗ nàng ngồi, làm bộ như cái gì cũng không biết, hỏi Na Trát Nhất Nặc: “Vậy sao? Vậy không biết là lời nói của công chúa là chỉ công tử nhà ai? Nếu xứng đôi trẫm sẽ giúp công chúa làm chủ”.

Cả điện Minh Đức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn Na Trát Nhất Nặc, chờ nàng ta nói ra đáp án cuối cùng.

Công chúa Nam Chiếu, không phải là người bình thường, nếu ai cưới nàng ta, sợ là cũng sẽ không gặp được chuyện gì tốt, con đường làm quan sau này, sợ là sẽ bị bó buộc, cả đời không được hoàng đế ưu ái thêm.

Nhất là võ tướng, ngủ một giấc đã chịu tội làm mật thám của Nam Chiếu, hoàng đế còn dám tin dùng hay sao? Thân phận này rất xấu hổ.