Vu phó tướng mê mẩn trợn tròn mắt, cái chiêng trên tay “Cạch” một tiếng rơi trúng vào mu bàn chân của hắn ta, thế nhưng hắn ta cũng không tỉnh lại.
Từ trên mặt đất, Cẩm Ngu nhếch nhác đứng dậy, ánh mắt của nàng ta vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm Vu phó tướng, không hề buông lỏng một phút giây nào.
Nếu như Vu phó tướng đã tự mình đến đây rồi thì chỉ cần một đêm thôi là hắn ta đã có thể dễ dàng đưa nàng ta ra khỏi thành, thế thì nàng ta sẽ không cần phải tốn chút công sức nào cả.
Nàng ta dùng giọng nói vô cùng mị hoặc, lại gần Vu phó tướng thổi một hơi: “Ngoan, nghe lời của ta, đưa ta ra khỏi phủ ngay lập tức”
Vu phó tướng đi về phía trước, nghe lời như một đứa bé, đâu còn một chút oai phong nào như lúc nấy vừa đánh người?
Dưới sự dẫn đường của hắn ta, con đường ra khỏi phủ của Cẩm Ngu Đi vô cùng suôn sẻ, không có ai gặng hỏi.
Khi hai người ra khỏi Vương phủ, Vu phó tướng còn quan †âm mà chuẩn bị một con ngựa giúp Cẩm Ngụ, tự tay đỡ nàng †a lên lưng ngựa, vỗ mông cho nó chạy đi.
Phía sau lại có tiếng gào thét của ai đấy vang lên, giống như tiếng sấm thét vang trời: “Tiêu Cẩm!”
Đó là tên thật của Cẩm Ngu. Nàng ta đột nhiên quay mặt lại, cũng chỉ thấy trước mặt lóe lên một tia sáng trắng, ngay lập tức, đôi mắt của nàng ta như bị kim châm muối xát, cả người của nàng ta chấn động, xém chút nữa là đã ngã ngựa.
Nàng ta gào lên thảm thiết: “Mắt của ta!”
Thẩm Phong Vân và đạo sĩ Thiên Nhất tìm khắp Tử Đăng tiểu trúc cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng ta, mà chỉ tìm được cái chiêng và cái chày của Vu phó tướng, bọn họ lần theo đường mà tới đây đã thấy nàng ta trèo lên ngựa muốn đào tẩu. Dưới tình thế cấp bách, đạo sĩ Thiên Nhất đưa cho.
Thẩm Phong Vân một chiếc ngân châm đã được chuẩn bị chu đáo từ trước, gầm lên một tiếng khiến Cẩm Ngu giật mình quay người lại.
Thẩm Phong Vân không cần nghe đạo sĩ Thiên Nhất dặn dò cũng đã ngầm hiểu, chỉ thấy hắn ta cong ngón tay búng một cái, lập tức xuất hiện một chiếc ngân châm lao như tên bắn về phía giữa hai mắt của Cẩm Ngu.
Chiếc ngân châm này cũng không phải là một vật tầm thường, lúc trước đã được chiết từ túi mật của Khổng Tước, chuyên dùng để hóa giải tà khí. Nó đã hủy hoàn toàn đôi mắt của Cẩm Ngu rồi, đừng nói là sử dụng Nhϊếp Hồn thuật, chỉ sợ sau này muốn nhìn thấy rõ cũng vô cùng khó khăn.
Cẩm Ngu biết rõ, nếu hôm nay nàng ta rơi vào tay của Mộ Dung Phong, chắc chắn sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết, vậy nên nàng ta cố nén cảm giác đau nhức từ đôi mắt, sau đó nhổ chiếc ngân châm ra và đâm vào phía trên đùi của con ngựa khiến nó chạy bắn đi nhanh như chớp. Bạn đang đọc truyện tại [ trumtru yen. м E ]
Thẩm Phong Vân nhìn khoảng cách càng ngày càng xa, muốn đuổi kịp con ngựa đó đã là điều không thể nào.
Thuật pháp của Cẩm Ngu vừa bị phá hủy thì cơ thể của Vu phó tướng đang bị mê hoặc bỗng chấn động, trong nháy mắt hắn ta đã tỉnh táo trở lại. Biết được bản thân vừa trúng phải thuật của Cẩm Ngu, còn ngoan ngoãn như một đứa trẻ dẫn nàng ta ra khỏi Vương phủ, hắn ta ngay lập tức thẹn quá hóa giận.
Vừa mới nãy còn cảm thấy sao Vương gia của hắn ta lại yếu ớt như vậy, đường đường là một nam tử hán mà lại bị hai nữ nhân đùa giỡn xoay vòng vòng, thế mà bây giờ chính mình lại lâm vào hoàn cảnh đó, loại thuật pháp này đúng là tà môn.
Bản thân hắn ta còn đã chuẩn bị tâm lý! Thế mới nói, Vương gia nhà mình thật sự phải chịu oan rồi.
Bởi vì thẹn quá hóa giận nên hắn ta cũng không còn mặt mũi nào để hổi phủ nữa, đạp một cước lên bờ mông của một thị vệ đứng ở bên: “Còn lo lắng cái gì? Mau mau đi lục soát đi!
Một người đàn bà mù như nàng ta mà có thể chắp cánh bay hay sao?”
Vu phó tướng mang theo bọn thị vệ, khí thế hung hăng đuổi theo truy lùng.
Tin tức Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên gặp chuyện không may nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, truyền tận đến trong cung, Tướng phủ, Quốc Công phủ và các Vương phủ, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.
Không phải đã nói là nàng chỉ mê man không tình sao?
Sao lại đột nhiên trở thành gặp chuyện không may?
Một nữ tử xinh đẹp, tinh nghịch, kiêu ngạo, quật cường, lanh lẹ lại có phần dí dỏm như nàng, sao lại có thể hương tiêu ngọc vẫn như vậy được?
Không một ai tin điều này cả.