“Vương gia, nương nương còn đang mang thai!”
“Mang thai?” Mộ Dung Phong chế nhạo mà nói: “Cũng không biết đứa con hoang này từ đâu đến, xứng đáng để bản vương rũ lòng thương xót sao? Bản vương này chỉ muốn nó biến đi ngay lập tức!
Lời nói này như một tiếng sét kinh thiên động địa, cả người Lãnh Băng Cơ đều sững sờ, cảm giác như một cơn ác mộng, mọi thứ đều quá hư ảo.
Quả thật trong lúc đó đã có những hiểu lầm và r hi ngờ giữa nàng và Mộ Dung Phong, nhưng tại sao hắn lại đột ngột thay đổi thái độ với nàng như vậy? Trở nên ghê tởm như vậy?
Rốt cuộc là ai đã châm ngòi cho chuyện này hả? Hay là Lãnh Băng Nguyệt lại có âm mưu gì? Điều này là hoàn toàn là không bình thường! Trong chuyện này nhất định có người đã dở trò. Chẳng lẽ nào hắn bị người khác cưỡng chế, cho nên mới phải miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo hay sao?
Lãnh Băng Nguyệt nhìn bộ dạng chật vật của nàng, che miệng cười, kiêng mũi chân lên, để lại dấu son môi trên mặt của Mộ Dung Phong.
“Vương gia uy vũ anh minh”
Sau khi thị uy một màn này xong, nàng ta quay mặt lại nhìn Lãnh Băng Cơ, với nơi khóe mắt đều là đắc ý mà nghe răng cười.
“Tỷ tỷ của ta bây giờ đã biết vị trí của mình trong lòng Vương gia rồi chứ? Ngươi còn dám cho rằng Vương gia sẽ thật sự thích một người nữ nhân lắng lơ như ngươi sao? Thế gian làm gì có người nam nhân nào không để ý đến việc người nữ nhân của mình trong bụng mang thai đứa con của người khác chứ? Từ đầu đến cuối, Vương gia chưa bao giờ thích ngươi, chàng nâng niu ngươi như vậy là vì một ngày nào đó, ngươi sẽ thân bại danh liệt và càng sa ngã hơn. Vương gia xem có phải hay không?”
Mộ Dung Phong gật đầu gần như không cần suy nghĩ, tàn nhẫn tước đi hy vọng cuối cùng của Lãnh Băng Cơ: “Đúng vậy, bây giờ ngươi cũng đã nếm trải được mùi vị bị phản bội này là như thế nào rồi đúng không?”
“Ta không tin”
“Không tin sao?” Lãnh Băng Nguyệt cười chế nhạo: “Ta cùng với Vương gia luôn luôn ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ đều chưa từng có xa cách. Cái thai của ta chính là minh chứng tốt nhất. Ngươi không phải vu oan nói với Vương gia rằng cái thai này của ta có vấn đề sao? Bây giờ Vương gia sẽ đích thân nói cho ngươi biết, cuối cùng thì đứa nhỏ trong bụng ta là của ai?”
Mộ Dung Phong không chút do dự mà trả lời: “Của ta”
Của hắn?
Lãnh Băng Cơ quay lại không chút do dự, cầm lang nha bổng bên giường lên. Đã lâu như vậy không sử dụng tới nó rồi, hôm nay, ta sẽ cho nó ăn một bữa no nê!
Tê Cảnh Vân để tính sổ Hầu hết những nữ nhân khi đi bắt kẻ thông da^ʍ đều thích xé trang phục của tiểu tam, đánh vào mặt của những tiểu tam ấy. Nhưng Lãnh Băng Cơ thì lại cho rằng, cho dù có đánh tiểu †am thì vẫn còn khả năng xuất hiện thêm tiểu tứ, chỉ có một cách là xử lý nam nhân của mình, chặt đứt từ ngọn nguồn của vấn đề thì mới có thể chấm dứt triệt để vấn đề.
Đánh cho tàn phế đến lão nương cũng nhìn không ra, đánh cho thương tích đây mình mà kêu cứu lão nương luôn!
Lãnh Băng Cơ vung mạnh lang nha bổng, hướng về phía Mộ Dung Phong mà vấy tới.
Mộ Dung Phong mặc dù tinh thần và trí tuệ đang bị kiểm soát, nhưng thân thủ của hắn vẫn còn, hẳn đẩy Lãnh Băng Cơ ra, cuộn tay áo choàng lại, một luồng gió xen lẫn nội lực quét về phía Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng mà nhìn sang, ta thèm vào, thật sự di chuyển, hơn nữa thuộc hạ cũng đều nể mặt nàng ta, thực sự đem nàng ta lên làm chủ nhà sao?
Nếu không đánh lại được, thì liền rút lui, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Quả hồng này chưa chín, cứng quá không thể bóp được, khi chín sẽ trở nên mềm, mới có thể bóp tùy thích. Nàng nhanh nhẹn tránh một chưởng này của Mộ Dung Phong, lang nha bổng cũng không lãng phí một giây nào, hướng về Lãnh Băng Nguyệt đang đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối để châm lửa xem náo nhiệt mà hướng tới.
Lãnh Băng Nguyệt sợ hãi hét lên và ôm lấy đầu, mà Mộ Dung Phong đã giơ tay chặn lại!
Lang nha bổng liền đánh vào cánh tay hắn, Lãnh Băng Cơ dường như đã nghe thấy tiếng đinh sắt đâm vào da thịt, tay nàng không khỏi run lên một chút.
Xứng đáng lắm! Ai bảo hắn che chở cho nàng ta!