Thϊếp sợ người trong nhà chất vấn, cho nên liền vẽ một cái giả trên ngực.
Hiện tại đã gả cho vương gia, tự nhiên liền không cần lại che giấu nữa.”
Thủ cung sa, sau khi trải qua việc nam nữ sẽ biến mất không thấy.
Ở trên người Lãnh Băng Nguyệt, bản thân mơ hồ nhớ, đã từng nhìn thấy ba lần.
Lần thứ nhất, sau khi nàng ta cố ý rơi xuống nước.
Lần thứ hai, nàng ta vừa mới gả vào vương phủ, vào lúc hai người say rượu tai nóng.
Lần thứ ba, nàng ta bí mật xông vào suối nước nóng, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ câu dẫn hắn.
Lúc đó, thủ cung sa vẫn còn.
Một lần cuối cùng quần áo xộc xệch đối mặt với hắn, chắc là vào đêm trung thu, ở trên xe ngựa.
Chẳng qua bởi vì là trong đêm, mờ mịt không rõ, lại thêm lúc đó thẹn quá hoá giận, không chú ý đến có còn hay là không.
Lãnh Băng Nguyệt có lẽ cho rằng hắn không hề để ý, nàng ta không biết, xích liên ấn ký này chính là một giọt máu trong tim hắn.
Mộ Dung Phong cười lạnh một tiếng: “Vẽ một cái? Sau khi rơi xuống nước vậy mà cũng không mơ hồ chút nào? Lẽ nào ngươi đã quên rồi, bổn vương lần đầu tiên gặp ngươi, là sau khi ngươi rơi xuống nước? Sau đó ở trong suối nước nóng cũng từng chính mắt nhìn thấy.”
Lãnh Băng Nguyệt nghẹn họng.
“Bổn vương vẫn thật là ngu ngốc, vậy mà nhận nhầm thủ cung sa thành vết bớt, mắt cá mà tưởng trân châu, một vết thủ cung sa đã dối lừa ta lâu như vậy.”
Lòng Lãnh Băng Nguyệt nhất thời chùng xuống, lẽ nào, hắn nhận nhầm nàng ta thành Lãnh Băng Cơ, chính là bởi vì vết thủ cung sa này? Vậy nàng ta khi xưa bí quá hoá liều, tư thông với Phương Phẩm Chi làm gì? Nếu không phải lần đầu tiên nếm mùi vị mây mưa, không thể khống chế được, sao phải đến nỗi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Hết thảy kế hoạch, lại là chữa lợn lành thành lợn què.
“Không phải đâu, vương gia, Băng Nguyệt không có nói dối, làm chuyện mây mưa với chàng ở am Nam Sơn Ni, Băng Nguyệt vẫn luôn khắc cốt ghi tâm.”
“Khắc cốt ghi tâm? Từ trước tới giờ, bổn vương đều không chú ý chuyện giống như vậy, đó chính là khi xưa ngươi làm sao nhận ra bổn vương đây? Ta và ngươi lần đầu tiên thông gian là trong đêm, ngươi lại nhìn rõ hình dáng và tướng mạo của bổn vương?”
Lãnh Băng Nguyệt hơi do dự: “Mơ mơ màng màng có thể nhìn thấy đường nét ngũ quan của vương gia.”
Trái tim Mộ Dung Phong giống như bị cái búa khổng lồ hung hăng đánh vào ngực, tay đang nắm chặt hai vai của Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên dùng sức, dường như bóp nát vai của Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt phát ra một tiếng hét thảm: “Đau!”
Hắn không những không có buông tay, ngược lại càng thêm dùng lực, đối với sự điềm đạm đáng thương của Lãnh Băng Nguyệt như thể chưa từng nghe thấy.
Lúc đó, hắn đang đeo mặt nạ Phi Ưng vệ, Lãnh Băng Nguyệt sao lại có thể nhận ra hắn?
Hắn sao lại ngu ngốc như vậy, vẫn luôn chưa từng hoài nghi vấn đề này?
Quả nhiên, từ trước đến nay, hắn đều sai, trong đêm đó người thân mật với hắn, làm hắn nhớ mãi không quên, quyết tâm một đời đối xử tốt với nàng ấy, chiếu cố nàng ấy cả đời không phải là Lãnh Băng Nguyệt!
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng ta, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn, giọng nói khàn khàn chất vấn: “Đêm đó người cùng trải qua một đêm tuyêt vời với bổn vương căn bản không phải là ngươi, ngươi sao lại biết chuyện của am ni cô, nói!”
Lãnh Băng Nguyệt đau đến cứ thở mãi: “Chính là ta.”
“Vẫn không chịu thừa nhận?” Mộ Dung Phong gằn từng tiếng một, như đinh đóng cột: “Đêm đó, người ở cùng bổn vương là Băng Cơ, đúng không?”
“Không phải!”