Na Trát Nhất Nặc siết chặt giáo dài cầm trong tay, nàng ta nhỏ giọng nói với Na Dạ Bạch ở phía sau: "Là Phong Vương Gia!
Đúng là Mộ Dung Phong thật.
Mộ Dung Phong cũng đã nhìn thấy Na Trát Nhất Nặc và Na Dạ Bạch ở trên tường thành, tuy họ vẫn chưa gặp nhau nhưng chỉ cần liếc mắt một cái hắn cũng biết rõ đó chính là thái tử và công chúa của Nam Chiểu, không thể nhầm lẫn được.
Một tay Mộ Dung Phong cầm lấy dây cương ngựa còn tay kia chậm rãi giơ thanh kiếm dài trong tay mình lên, tư thế sừng sững đầu đội trời chân đạp đất.
“Mau giao Lãnh Băng Cơ ra đây nếu không ta sẽ san bằng Nam Chiếu của ngươi, tắm máu hoàng cung của người”
Giọng nói vô cùng nặng nề, mỗi một chữ đều năng tựa nghìn cân, mang theo khí phách của một nam nhân, âm vang lời thề, tràn đầy vẻ quyết tâm khiến cho người ta hoảng sợ tới tột độ.
Câu này Mộ Dung Kỳ nói ra rất gian nan cổ họng hẳn khàn khàn, mỗi một chữ đều giống như bị đất cát nghiền ép, nội lực hỗn hợp, dường như có thể xuyên thấu mây xanh đi thẳng tới cửa thành.
Mộ Dung Phòng vừa dứt lời, mấy chục nghìn kỵ binh đột nhiên gầm vang lên, trong nháy mắt giống hệt như sẩm vậy, cuồn cuộn tới khiến người ta định tại nhức óc.
"Giao Phong Vương Phi ra đây, giao Phong Vương Phi ra đây”
Nhiều tiếng phẫn nộ đan xen vào nhau như thế, khí thế kia cũng đủ để chiếm lấy giang sơn, kinh thiên động địa, phong vẫn phải biến sắc.
Đơn giản chỉ với khí thể như thế này phía Nam Chiểu bên này cũng gần như không đánh cũng tự thua.
Na Dạ Bạch là thái tử của Nam Chiếu thế nên không có khả năng hắn ta chịu nhận thua ngay trước mặt của bàn dân thiên hạ, hắn ta mỉm cười giễu cợt rồi nói: "Mộ Dung Phong, năm năm trước khi Lãnh Băng Cơ rời khỏi Thượng kinh cũng đã viết một bức hưu thư, từ nay về sau không có quan hệ gì với người nữa. Bức hưu thư đó cũng đã nhận được sự đồng ý của hoàng đế Trường An rồi. Bây giờ nàng ấy có xuất giá thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, nàng tình ta nguyện, người lấy lý do gì mà đến đây đòi người chứ?”.
Mộ Dung Phong khẽ nhếch môi lên, nụ cười càng trở nên lạnh lẽo hơn, đồng thời còn mang theo cả sự ngang ngược và kiêu ngạo nữa.
“Bản vương tới cướp tân nương thì còn cần phải có lý do hay sao? Bản vương nói nàng ấy là người của ta thì nàng ấy chính là người của ta”.
Thế nhưng bây giờ nàng ấy đã đồng ý gả cho ta rồi, làm thái tử phi của bản thái tử đây, Phong Vương Gia, dù ngươi có hối hận thì cũng đã muộn màng rồi”
“Vậy thì bản vương cũng chỉ có thể phá vỡ thành Bích Thủy của ngươi, lấy cái mạng quen của người để nàng ấy không thể gả cho ai được nữa”
“Mộ Dung Phong, người đừng có mà không coi ai ra gì, Nam Chiểu này của ta sao có thể là nơi người nói thích xông vào thì vào thích làm gì thì làm được chứ?”
“Cũng như nhau cả thôi, nữ nhân của Mộ Dung Phong này mà người muốn cướp là cướp muốn lấy là lấy được hay sao? Mau giao nàng ấy ra đây ta sẽ tha cho ngươi một mạng”
“Giao Phong Vương Phi ra đây, giao Phong Vương Phi ra đây" Mấy chục nghìn kỵ binh ở phía sau giơ cao cánh tay lên rồi điên cuồng gào thét, tiếng sau to hơn tiếng trước đinh tai nhức óc.
Vẻ mặt của Na Dạ Bạch đột nhiên thay đổi: “Đây chính là do Trường An các ngươi ngang ngược không biết lý lẽ là gì làm hỏng mối quan hệ ngoại giao hòa bình giữa hai nước, bắt nạt Nam Chiếu của ta không người có phải không? Người cho rằng chỉ bằng mấy chục nghìn kỵ binh đó mà cũng thích làm gì thì làm ư? Ta đây còn kinh thường nữa kìa.”
Mộ Dung Phong cũng không thèm nhiều lời thêm nữa, tâm trạng vội vội vàng vàng muốn gặp được Băng Cơ đã khiến lòng hắn như lửa đốt. Có phục hay không thì cứ đánh trước đã, đánh xong rồi nói chuyện sau.
Mộ Dung Phong lạnh lùng giơ tay lên: “Gϊếŧ cho ta”.
Sau khi Mộ Dung Phong ra lệnh xuống, đột nhiên tiếng thét vang khắp trời, mấy chục nghìn kỵ binh không quản ngại khó khăn mà xông về phía cửa thành Bích Thủy đang đóng chặt.
Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc không dám mở cửa ra nghênh chiến, bọn họ chỉ có thể ra lệnh phòng thủ thành, sai thị vệ ném đá tảng vào khúc gỗ xuống để ngăn chặn quân địch tấn công thành thôi.
Phòng thủ thành thì dễ, tấn công thành mới khó. Tuy là nói kỵ binh của Mộ Dung Phong uy phong, lúc xông pha chiến trường chiếm phần lớn ưu thể nhưng lúc tấn công thành thì ưu thế sẽ giảm đi một nửa. Tuy là như thế nhưng một đám nam nhân dũng mãnh giống như hổ xuống núi động tác nhanh nhẹn, huấn luyện nghiêm ngặt phối hợp rất ăn ý với nhau khiến cho binh sĩ phòng thủ thành Nam Chiếu cũng khó mà chống lại được, ngàn cân treo sợi tóc khó có thể chống đỡ lại được.
Na Dạ Bạch tức đến nỗi suýt chút nữa ói ra máu, hắn ta không ngừng thúc giục Na Trát Nhất Nặc: "Chúng ta phải làm sao bây giờ, muội nhanh nhanh nghĩ ra cách giải quyết đi.”
Na Trát Nhất Nặc lấy một chiếc sáo trúc từ trên cổ xuống rồi đặt lên bên môi, lập tức có một âm thanh lanh lảnh du dương vang lên từ trạm canh gác xuyên qua tiếng kêu la gϊếŧ chấn động trời xanh bay về bốn phía chân trời.
Ánh mặt trời giống như bị mấy đen che khuất, mây đen nhanh chóng bay về phía quân đội của Trường An, che kín cả bầu trời.
Có một người thét lên một tiếng đầy kinh hãi: “Dơi kìa”
Có đến mấy chục nghìn con dơi từ bốn phương tám hướng đổ dồn về đây, chúng bị ảnh hưởng bởi tiếng sáo thế nên đã lao thẳng về phía các tướng sĩ đang tấn công thành ở phía dưới.
Tuy dơi không có bao nhiêu lực sát thương thế nhưng nhiều dơi như thế ùn ùn kéo đến, hơn nữa lại còn liên tiếp nhào vào mặt nên đã gây ra trở ngại cho các binh lính khi phát huy tài năng của mình được. Họ không thể không rút kiếm ra ngăn cản.
Lúc này binh sĩ của Nam Chiếu nhân cơ hội bắn cung tên, các tướng sĩ tấn công thành tay chân luống cuống có rất nhiều thương vong.
Mộ Dung Phong không ngờ rằng đối phương lại còn sử dụng một chiều như thế này, trong lúc nhất thời không kịp trở tay, hắn vội vàng ra lệnh cho tướng sĩ ở phía sau lấy mũi tên ra bó đuốc lên đó sử dụng kế sách tấn công bằng lửa.
Trong lúc nguy cấp, bỗng nhiên có một tiếng còi định tại nhức óc vang lên trực tiếp áp đảo tiếng sáo trúc của Na Trát Nhất Nặc, không có bất kỳ tiết tấu nào cả, cũng không có bất kỳ làn điệu gì, chỉ là tiếng còi chói tai khiến cho màng nhĩ người ta vô cùng đau đớn.
Những con dơi kia vốn dĩ đang bị người ta chỉ huy có trật tự thì đột nhiên như gặp phải thiên địch của mình, chúng hoảng loạn bay lung tung tứ phía.
Mộ Dung Phong ngồi trên lưng ngựa nhìn bằng ánh mắt chăm chú, hóa ra là có hai mươi mấy con chim diều hâu hoặc là đại bàng vàng hung mãnh từ trên trời giáng xuống. Chúng giang rộng sải cánh dài tới năm sáu thước lớn của mình ra rồi hung mãnh đáp xuống, cánh của chúng vừa vung lên đã khiến cho những con dơi kia lả tả rơi xuống dưới đất, sau đó lại bị móng ngựa giẫm đạp thành bùn hết cả.
Dường như ánh mặt trời đã dát lên cánh những con đại bàng này một lớp viền vàng, các binh sĩ ngửa mặt nhìn qua đó, cảm giác giống như đang ngước nhìn thần linh vậy.
Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lũ dơi hoảng sợ bay đi tứ phía, đã là một đám quân lính bại trận rồi.
Mộ Dung Phong ra lệnh: "Bắn tên yểm trợ đi!"
Binh sĩ của Nam Chiểu đã thay đổi hướng bắn, bọn họ nhắm thẳng vào lũ đại bàng ở trên trời nhắm bắn chết bọn chúng. Bên phía Trường An, sau khi nghe được mệnh lệnh của Mộ Dung Phong thì mũi tên của các binh sĩ bay nhanh như sao băng, thẳng tiến đến thành Bích Thủy của Nam Chiểu khiển cho đối phương không dám hành động.
Những con chim đại bàng uy phong lẫm liệt bay lượn vài vòng trên không trung tránh khỏi cơn mưa cung tên từ phía Nam Chiếu, sau đó cùng bay về phía thành Bích Thủy. Đột nhiên xảy ra tình huống như thế này khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc, rất rõ ràng những con đại bàng này cũng được huấn luyện nghiêm khắc, chắc hẳn sau lưng có người đang âm thầm giúp đỡ Mộ Dung Phong.
Na Trát Nhất Nặc dặn dò bình sĩ của mình: “Lên, gϊếŧ chết không tha. Bản công chúa thật sự muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào lại dám to gan như thế! Thêm nữa hãy dốc toàn lực bắt Lãnh Băng Cơ, không thể để cho nàng ta sống sót, tuyệt đối không thể để nàng ta sống sót quay trở lại Trường An được”
Nếu như chuyện hạ độc ở Dư Châu bị bại lộ, vậy thì Trường An lại có được lý do chính đáng để xuất quân, khiến cho lòng quân bất ổn vậy thì không xong rồi.
Binh sĩ nhận lệnh, cưỡi ngựa đuổi theo đảm chim đại bàng, thế nhưng hai cái chân làm sao có thể sánh kịp với tốc độ bay lượn của chim đại bàng được.
Trên tường thành có người kinh ngạc hét toáng lên: “Mau nhin kìa, mau nhìn kìa”
Mọi người ngửa mặt lên nhìn lên chỉ thấy mấy con chim đại bàng vàng xếp hàng chỉnh tề thành hai hàng, bay lượn bên trên thành Bích Thủy. Có thể loáng thoáng nhìn thấy móng vuốt của chúng bị trói bởi dây thừng, còn một đầu khác của dây thừng đều nằm ở trong tay của một nữ tử.
Nữ tử mặc một chiếc váy màu đỏ, mép máy điểm thêm những đồ trang trí bằng bạc, dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng, theo gió mà tới, đồ trang trí bằng bạc kêu leng keng vang vọng, lanh lảnh rất dễ nghe.
Cứ như thế mấy con chim đại bàng cùng nhau bay lượn mang theo nữ tử mặc váy đỏ này. Sau đó huênh hoang bay qua tường thành, rồi từ từ hạ cánh và đáp xuống một khoảng đất trống. Nữ tử mặc áo đỏ vừa buông tay ra thì những con chim đại bàng kia đều mang theo dây thừng bay đi mất.