Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)

Chương 452: Lẽ nào chàng thật sự quên rồi sao? 

Lãnh Băng Nguyệt run rẩy la lên: “Vương gia, Vương gia, cứu ta, cứu con của chúng ta!”

Ngay khi Mộ Dung Phong cúi đầu xuống nhìn, hắn thấy bên dưới cơ thể Lãnh Băng Nguyệt đẫm máu tươi, hai mắt nhíu chặt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén như hai mũi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng trái tim người khác.

Hơi thở cũng dần dần gấp gáp, hơi nóng từ trên đầu bốc lên, từng hạt mồ hôi từ từ ngưng tụ, sắc mặt cũng dần dần biến thành thù hận.

Giọng nói của Lãnh Băng Nguyệt càng ngày càng thấp, giống như mây đen ở trước mưa bão, khiến cho người ta cảm giác như sắp không thở nổi nữa.

“Lãnh Băng Cơ ai cũng có thể lấy làm chồng, tỷ ấy không hề coi trọng Vương gia, là một người thê tử độc ác, một con rắn độc. Nàng ta hại chết con của chúng ta, cốt nhục của chàng, còn mang trong bụng mình nghiệt chủng. Thử nghiệt chủng đó không nên được sinh ra, nếu không sẽ biến Vương gia thành trò cười cho thiên hạ. Vương gia chàng còn chần chừ gì nữa?”

Mộ Dung Phong hai tay nắm chặt tay áo, trên mắt dần dần nổi lên một vệt máu, biến thành màu đỏ tươi. Quay đi mà không nói một lời.

Lãnh Băng Cơ cười đắc thắng liếc nhìn thái y đang run rẩy: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, điểm yếu của ngươi, coi như được ta xóa sạch”

Tại Triều Thiên Khuyết.

Mộ Dung Phong từ bỏ ý định rời khỏi Kỳ Vương phủ, tiến cung hỏi tội Lãnh Băng Cơ.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, từng bước từng bước tiến tới chỗ nàng, tràn đầy tức giận.

“Nàng muốn chạy trốn? Nàng cho rằng có thể trốn thoát sao? Lãnh Băng Cơ, nàng đã hại chết máu mủ cốt nhục của ta, Lãnh Băng Nguyệt sắp sảy thai, nàng đắc ý rồi chứ. Bản vương từ trước đến nay chưa từng thấy qua người đàn bà độc ác như nàng”.

Lãnh Băng Cơ nhướng mắt, dũng cảm nhìn hắn, dùng ánh mắt bình tĩnh cẩn trọng nhìn ngắm tướng mạo hắn. Nàng đã quen một Mộ Dung Phong ấm áp dịu dàng, hắn của ngày hôm nay bạo lực, tà khí khiến nàng cảm thấy như người xa lạ.

“Ta đã sớm nói rằng Lãnh Băng Nguyệt không giữ được đứa bé trong bụng nàng ta, là do nàng ta tự tạo nghiệp, không liên quan gì đến ta”

Nàng chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

“Mộ Dung Phong, tại sao chàng lại biến thành bộ dạng như hiện tại? Có phải Lãnh Bằng Nguyệt đã làm gì chàng không? Từ đầu đến cuối ta vẫn không tin, dù chàng chán ghét ta, tình cảm mà trước đây chàng dành cho ta là giả đi chăng nữa, nhưng tại sao chàng lại có thể không phân biệt được đúng sai chứ?”

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhếch môi: “Nàng có dám nói không phải do nàng đánh không?”

“Nếu như chàng cho rằng ta độc ác nham hiểm như vậy thì hãy để ta rời khỏi đây:

Nàng chậm rãi lấy chìa khóa từ trong thắt lưng, đưa cho Mộ Dung Phong, gằn từng chữ: “Chàng không phải chỉ muốn lấy lại chiếc chìa khóa này sao? Một chiếc chìa khóa cũng không

mở được khóa của chàng, vậy giữ nó còn có ích gì? Ta trả lại chàng. Từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt tình cảm, vĩnh viễn không gặp lại nhau!”

Coi như tình cảm chân thành của ta mấy tháng qua ném cho chó ăn.

Mộ Dung Phong hai mắt nhíu chặt, lửa giận đột nhiên dâng lên, hai má căng thẳng. Trong tâm trí hắn, giọng nói đầy mê hoặc vang lên lặp đi lặp lại: “Lãnh Băng Cơ lấy ai làm chồng cũng được, nữ nhân này chính là con rắn độc”.

Giọng nói càng ngày càng dày đặc, trong người hắn bứt rứt khó chịu, thậm chí có vài phần khát máu bốc lên.

“Muốn đi sao? Được thôi. Bỏ lại đứa nghiệt chủng trong bụng nàng. Thái y nói rồi, chỉ cần nhau thai của đứa nghiệt chủng đó là có thể cứu được đứa bé trong bụng Bằng Nguyệt”

Chỉ một câu nói, Lãnh Băng Cơ như thấy sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được, một lúc sau mới lên tiếng: “Chàng... nói cái gì?”

Mộ Dung Phong từng bước áp sát, hai mắt đỏ ngầu bừng bừng sát khí, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng suýt chút nữa khiến nó gây ra. Lời nói lạnh lùng như băng treo dưới mái hiện lạnh lẽo, có mũi nhọn có thể đâm thấu lòng người.

“Bản vương không muốn ra tay, là nàng ép ta”

Cảm giác bất lực ngạt thở bao trùm khắp người Lãnh Băng Cơ khiến nàng trong phút chốc cảm thấy tuyệt vọng, một loại cảm giác như thể đã mất đi thứ đáng quý nhất trong cuộc đời khiến nàng uất ức.

vuong-phi-muon-tai-gia-roi-452-0