Hiện giờ Cầm Ngu đang ở lại trong nhà tiêu sư kia, trở thành tình nhân mà hắn ta nhặt được.
Tiêu sự này cũng chỉ có một thân một mình, một người ăn no cả nhà không đói, thấy bình thường trong Cẩm Ngu xinh xắn đon đả, hãy còn tưởng là có diễm phúc đến nhà.
Cẩm Ngu nói cho hắn biết mình đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân trước đó, vị hôn phu kia là một kẻ biếи ŧɦái, ngày nào cũng lựa chọn đủ các loại cực hình để tra tấn nàng ta. Nhà mẹ đẻ của nàng ta lại ở ngay chốn kinh thành, nhưng mà trước mắt thì nàng ta chưa dám về nhà, chỉ sợ bà mẹ kế tham tài sẽ lại tống mình về lại bên cạnh kẻ biếи ŧɦái kia.
Thế nên, nàng ta thành thân gái có nhà mà không chốn nương thân.
Tiêu sư đã trải đời ngoài giang hồ bấy lâu, tính cảnh giác cũng rất cao song cuối cùng cũng chẳng qua được cửa ải mỹ nhân. Hắn ta chăm sóc nàng ta ở nhà. Hai người cũng thành có đôi có cặp.
Đôi mắt của Cẩm ngu cũng dần dần sáng trở lại, tiêu sư đứng nơi đầu sóng ngọn gió cũng trở thành vật thí nghiệm đầu tiên cho Nhϊếp Hồn Thuật của nàng ta.
Tiêu sư trúng Nhϊếp Hồn Thuật thành ra Cẩm Ngu nói gì là nghe nấy, sắt son cung phụng không khác gì con cháu trong nhà, ngày ngày hầu hạ nàng ta hết mực.
Cuộc sống nghèo hèn, bẩn thỉu như thế này không phải là cuộc sống mà Cẩm Ngu có thể chịu đựng được lâu dài, nàng ta âm thầm tính toán suốt ngày dài đêm thâu để sắp xếp nên một kế hoạch hoàn hảo không chút khe hở.
Lãnh Bằng Nguyệt chính là mối liên kết để nàng ta tiếp cận được với Lãnh Băng Cơ và cả Mộ Dung Phong. Nếu muốn diệt trừ Lãnh Băng Cơ thì ắt sẽ không thể thiếu đi sự trợ giúp của nàng ta được.
Thế nhưng ngày qua ngày, Lãnh Băng Nguyệt lại không hề có chút động tĩnh nào cả, thoạt trông rất bình tĩnh.
Cấm Ngu nghĩ rằng, nàng ta cần phải ép Lãnh Băng Nguyệt, không cho nàng ta biết điều một chút thì có lẽ nàng ta thật sự quên mất thủ đoạn của nàng rồi.
Nàng đương toan tính, chính là muốn để những gì mình biết là để lộ một hai cho Lãnh Bằng Cơ biết. Chỉ khi Lãnh Bằng Nguyệt cảm thấy được sự uy hϊếp từ Lãnh Băng Cơ thì vì có thể tiếp tục sống sót, nàng ta mới biết không thể không liên thủ với mình được.
Tại Phong vương phủ.
Hai ngày nay Mộ Dung Phong không hề được yên ổn chút nào.
Ác mộng bắt đầu từ khi hắn cầm theo Lang Nha Bổng về lại phủ ngay trước mắt biết bao người.
Vốn dĩ, hắn có thể cảm nhận được trước giờ luôn một lòng lắng nghe Lãnh Băng Cơ, nâng niu cô như trứng như hoa, thanh Lang Nha Bổng này cũng chỉ là một vật bày trí. Âm mưu của lão giờ Hoàng đế chắc chắn sẽ không thể nào thực hiện được.
Thế nhưng, Lãnh Băng Cơ lại đặt nó treo ở cuối giường, nghiêm trang nói với hắn rằng sẽ dùng để phòng thân.
Kẻ ngốc đều biết thừa, cần phòng thân trên giường chính xác là kẻ nào, dùng thứ binh khí hung tàn cỡ đó để đối phó với tướng công nhà mình, thể không phải là mưu sát thì còn là cái gì?
Mỗi khi đêm dài thinh lặng buông xuống, Mộ Dung Phong sẽ không lúc nào không suy nghĩ xem phải làm sao để vất bỏ thứ đó đi, lại một lần nữa oai hùng trên giường, thích làm gì thì làm đó. Thế cho nên, khi săm soi chiếc chày gỗ găm đầy đinh sắt kia thì trong đầu sẽ không nhịn được mà hiểu sai.
Công chuyện ngày hôm nay có phần bận bịu.
Lãnh Băng Cơ đang chán ngán mà lật giở đống sách trên giá.
Mộ Dung Phong đứng một bên đề bút hồi âm, cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn tiểu thê tử nhà mình. Hắn vội vàng đưa bút, vội vàng xử lý cho xong mấy việc này để mau chóng về lại Triều Thiên Khuyết cùng nàng.
Thị vệ đứng ngoài gõ cửa, sau khi được phép cho vào thì cung kính chắp tay trình lên một phong thư.
“Mới rồi ở ngoài cửa phủ có một đứa nhỏ dúi phong thư này cho tiểu nhân, nói là chuyển cho Vương phi nương nương”
Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu, có phần buồn bực: “Gửi cho ta? Là ai?”
Thị vệ lắc đầu: “Chỉ là một đứa trẻ thôi ạ, ném thư cho bọn ta rồi chạy mất”
Lãnh Băng Cơ giơ tay nhận lấy, gỡ mở phong thư, lỗi tờ giấy thư từ bên trong rồi mở ra đọc lướt, thế rồi nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ chuyển tờ giấy thư cho Mộ Dung Phong, không nói gì cả.
Mộ Dung Phong cũng chẳng để ý gì nhiều mà nhìn lướt qua, thấy trên thư chỉ viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài dòng chữ: Tiểu Chi cô nương ở Kim phủ chính là nam tử giả trang.
Lãnh Băng Cơ có phần nghi hoặc, chuyện này rõ ràng là đang có người cố ý tiết lộ tin tức cho mình, thế nhưng, lẽ nào nàng ta lại không biết rằng, cô gái tên Tiểu Chi này đã chết rồi hay sao?
Nàng ta chẳng hề tỏ vẻ để ý, hừ khẽ một tiếng: “Cái này gọi là trên đời không có tường nào chắn được gió”
“Chàng còn nhớ trước khi Tri Thu chết có từng giao cho ta một quyển “Phách Án Kinh Kỳ” không? Và còn trang sách được cố ý đánh dấu kia nữa, có lẽ chàng còn nhớ rõ nội dung chính là điều mà Tri Thu thực sự muốn nói với ta. Có lẽ cũng là vì biết được những điều này thế nên mới bị Lãnh Băng nguyệt gϊếŧ người diệt khẩu”
“Chính là vì thế nên nàng và Thẩm Phong Vân mới đi hoài nghi giữa Lãnh Bằng Nguyệt và