Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)

Chương 232: ᐯụиɠ Ŧяộm cũng sẽ bị nghiện

Vừa bước đến cửa phòng, Lãnh Băng Cơ lại xoay người nói: “Vốn định mời quận chúa nếm thử món đậu hũ thúi Vương phi nức tiếng gần xa, không ngờ bị quận chúa làm đổ hết, thôi đành để ngày khác ta sẽ mua lại một ít”

Cẩm Ngu ngửi được mùi hôi khiến người mắc ói trên người mình, chỉ hận không thể ngồi bệt xuống khóc một trận.

Lúc này mà đi quấn lấy Mộ Dung Phong, chẳng khác nào tự rước nhục vào mình, đành kêu Đại Mạt dìu về phòng. Sau đó.

nấu nước, tắm gội, đem quăng hết tất cả y phục vừa mới thay ra.

Mộ Dung Phong đứng một bên xem náo nhiệt. Hắn nhận ra, đúng là kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn ở chiến trường bày mưu lập kế, ngàn dặm quyết thắng, đối phó với Cẩm Ngu liều chết bám lấy lại sứt đầu mẻ trán, lúc trở về càng phiền sầu hơn, sống chung một mái nhà với Cẩm Ngu, làm sao lảng tránh được?

Bây giờ xem ra, là do hắn nghĩ quá nhiều rồi, Cẩm Ngu ở lại Triều Thiên Khuyết, sau này e rằng sẽ kinh hồn bạt vía, không tới hai ngày chắc sẽ ngoan ngoãn dọn ra ngoài phủ mà sinh sống.

Không ngờ, Lãnh Băng Cơ thế mà có thể theo lợi tránh hại, đuổi tiểu nhân, chắn hoa đào. Nàng chính là kiểu ta không phạm người người đừng phạm ta, người dám trèo lên đầu lên cổ nàng, thứ nhận được chắc chắn không chỉ đơn giản là hung hãn thôi đâu.

Ngửi thấy mùi đậu hũ thúi vẫn còn thoang thoảng khắp tứ phía, Phong vương gia sớm có lĩnh giáo, ký ức còn nguyên.

Tử Đăng tiểu trúc.

Lãnh Băng Nguyệt ở lại trong cung hai ngày, cảm giác mình sắp phát điên Từ nhỏ nàng ta đã quen ăn ngon mặc đẹp, chưa từng hầu hạ bất cứ ai, càng chưa từng bị chọc tức như vậy. Nhưng trước mặt Cẩm Ngụu, hai nỗi khổ này nàng ta đều lãnh đủ.

Để cầu mong nàng ta giơ cao đánh khẽ, Lãnh Băng Nguyệt không thể không cẩn thận từng chút, ân cần niềm nở hầu hạ nàng ta, bưng trà, rót nước, ăn cơm, đến cả việc hạ cấp như bưng nước rửa chân nàng ta cũng phải cắn răng mà làm.

Trước mặt Huệ phi, Cẩm Ngu làm bộ làm tịch khoan dung độ lượng, vừa xoay người đã trở mặt chanh chua đanh đá, vênh mặt hất hàm sai khiến, hận không thể khoét xuống hai miếng thịt trên người nàng ta thì mới có thể hả cơn giận.

Nàng ta cố nén cơn đau khắp toàn thân, cắn răng chịu đựng, hơn nữa còn sống trong nơm nớp lo sợ.

Nếu như, mắt của Cẩm Ngu thực sự không còn nhìn thấy được nữa, Mộ Dung Phong lại từ chối không cưới nàng ta vào phủ, đôi mắt nàng ta sẽ bị khoét mất, nếu như hắn cưới nàng †a về, Cẩm Ngu sẽ luôn đem chuyện này ra để bắt bẻ mình thì sao? Không lẽ, mình sẽ phải nhẹ giọng cúi đầu hầu hạ nàng ta cả đời?

Cả hai kết cục này nàng đều không muốn, đành đặt hết hy vọng lên Lãnh Băng Cơ, hy vọng y thuật cao siêu của nàng có thể chữa khỏi đôi mắt của Cẩm Ngu.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn có hai điều phải lo lắng: Thứ nhất, Cẩm Ngu muốn được gả vào Vương phủ, nên dù cho mắt nàng ta đã khôi phục, nàng ta vẫn một mực không thừa nhận thì phải làm sao?

Thứ hai, Lãnh Băng Cơ rõ ràng có thể chữa khỏi mắt cho.

Cẩm Ngu, nhưng lại không đồng ý chữa trị cho nàng ta, vậy thì cả mình và Cẩm Ngu đều gặp họa, người thẳng cuối cùng chính là nàng.

Dù thế nào thì mình cũng chết chắc.

Nàng ta thấp thỏm không yên, suy nghĩ quá mức, nhất thời có cảm giác mệt mỏi cùng đường. Nhưng lại không biết tìm ai để xin ý kiến Tri Thu có nhiều mưu ma chước quỷ, đáng tiếc bây giờ hai người đã không ở cùng phe, sợ rằng sẽ thừa cơ hội này mà hãm hại mình.

Triệu ma ma thì thận trọng, nhưng bà ta đã nhiều lần khuyên nhủ, nàng ta đều không nghe, bây giờ cầu cứu, bà ta lại lải nhải trách mắng mình làm việc thiếu cân nhắc.

Tại sao mình lại tự đi vào ngõ cụt như vậy? Đến một người bên cạnh giúp đỡ cũng đều không có.

Ngay lúc này, nàng ta chợt nhớ đến Phương Phẩm Chỉ.

Người đàn ông này có thể không biết gánh vác, cũng không có trách nhiệm, nhưng hắn ta hiểu biết sâu rộng, mánh khóe cũng nhiều, biết đâu hắn ta có thể đưa ra được cách gì đó thì sao?

Hơn nữa, vừa nghĩ đến hắn ta, nhớ đến những chuyện làm người ta mặt đỏ tim đập kia, Lãnh Băng Nguyệt có chút ngứa ngáy, như ngồi trên tổ kiến.

Không thể phủ nhận ngoại hình của Phương Phẩm Chi phong lưu tuấn tú, bản lĩnh trên giường còn cực kỳ phong phú đa dạng. Lãnh Băng Nguyệt tuy là lần đầu, sau khi đau đớn lúc đầu qua đi, lại là cảm giác thăng hoa, bay đến cực điểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lại điên cuồng, cảm giác tuyệt vời này trước giờ nàng †a chưa từng được cảm thụ.

Mỗi khi đêm xuống, nàng ta đều không thể kìm lòng hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác, ngọn lửa trong lòng cứ thế càng cháy càng lớn.

Lúc đầu nàng ta nghĩ, chỉ cần một lần là đủ, chỉ cần thủ cung sa biến mất, sẽ không bị lộ ra dấu viết trước mặt Mộ Dung Phong.

Thế nhưng bây giờ, loại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này giống như uống phải Ngưng Hương đan, càng uống càng nghiện. Sau đó, không nhịn được mà cứ tiếp tục lén lút lui tới.

Về đến Phong Vương phủ, Cẩm Ngu tự mình quyết định, chọn ở lại Triều Thiên Khuyết, khiến nàng ta tạm thời nhẹ nhõm được một chút, trước mặt Mộ Dung Phong, Cẩm Ngu chắc chắn không dám làm khó mình. Lại vì Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ không ở trong phủ, nên nàng ta lập tức truyên tin, mời Phương Phẩm Chỉ đến trước.

Vụ việc sát thủ đã dần dần lắng xuống, Mộ Dung Phong cũng chưa điều tra đến hẳn ta, Phương Phẩm Chỉ lại càng to gan lớn mật, Phong vương phủ chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

‘Thêm việc Lãnh Băng Nguyệt còn là con gà đẻ trứng vàng của hắn, số bạc mỗi tháng hắn có được từ chỗ nàng ta chính là một khoản hời xa xỉ.

Cho nên hôm nay, hắn ta rất sảng khoái mà đến nơi hẹn.

Hắn ta vẫn cải trang thành nha hoàn như trước, trong tay khoác theo một cái giỏ, giả danh người của phủ Thượng Thư, thị vệ trước cửa đùa giỡn vài câu sau đó cho hắn ta đi qua.

Bước vào Tử Đằng tiểu trúc, đến phòng chính, Triệu ma ma hiểu chuyện mau chóng lui ra, cửa phía sau bà ta lập tức khép lại, tai nghe được tiếng then cửa cài vào.

Bà ta là người từng trải, lần trước sau khi Phương Phẩm Chỉ đi khỏi, vừa bước vào phòng của Lãnh Băng Nguyệt, bà ta đã cảm nhận được mùi vị nam nữ sau khi hoan ái, lòng bà ta nặng tru, tới mức xém nữa thì nghiến răng dậm chân, thầm mắng Lãnh Băng Nguyệt tự tìm đường chết.

Thế nhưng, sau khi được Tri Thu giáo huấn, bà ta đã thông minh hơn nhiều, không vạch trần, cũng không cố sức khuyên bảo can ngăn, chỉ giả câm giả điếc, coi như mình không biết chuyện gì.

Bà ta đứng yên bất động trước cửa, nghe được giọng nói gấp gáp của Phương Phẩm Chỉ truyền ra từ bên trong: “Bảo bối, ta nhớ nàng chết đi được, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?

Bao lâu rồi không thèm đưa tin cho ta?”

Giọng Lãnh Băng Nguyệt vô cùng ủ rũ: “Đừng nhắc nữa, gặp phải chuyện lớn, đang muốn tìm chàng để bàn bạc một chút đây”

“Gấp cái gì? Việc gì cũng để lát nữa hãy nói”

“Ưm ưm… Chậm một chút:”

Triệu ma ma khẽ thở dài một hơi, nhấc một cái ghế đi đến cửa Tử Đẳng tiểu trúc canh chừng, tuy nói chủ tử nhà mình tự tìm đường chết, nhưng chuyện này lỡ như bại lộ, thân là nô tài, bà ta cũng phải chịu tội, bị đuổi ra khỏi phủ vẫn còn nhẹ.

Bên trong phòng, mây mưa đã lặng.

Lãnh Băng Nguyệt nằm trên ngực Phương Phẩm Chị, hai má ửng hồng, hơi thở hổn hển.

Phương Phẩm Chi mãn nguyện vuốt ve tấm lưng mịn màng trắng như tuyết của nàng ta, đáy lòng còn có chút xúc động.

Da thịt được chăm sóc bằng Ngưng Hương đan của Lãnh Băng Nguyệt như sương như tuyết, quả thực là báu vật nhân gian, vậy mà Mộ Dung Phong lại bỏ quên ở Tử Đẳng tiểu trúc, không ngó ngàng đến, đúng là lãng phí của trời.

Lãnh Băng Nguyệt lười biếng hỏi: “Hôm nay chàng cũng hung bạo quá đó, không kiêng dè gì hết, không sợ ta mang thai sao? Nếu như Mộ Dung Phong tra hỏi, chàng nói xem ta có nên nhận tội không?”

Bàn tay đang vuốt ve nàng của Phương Phẩm Chi dừng lại một chút: “Sợ cái gì? Mang thai thì sinh ra thôi.”

Lãnh Băng Nguyệt đột ngột ngồi dậy: “Chàng cũng to gan thật, làm sao sinh ra được, không muốn sống nữa hay sao?”