Vừa tới trước mặt Huệ Phi, Cẩm Ngu thừa dịp được phen thêm mắm dặm muối, bêu riếu Lãnh Băng Cơ tội ác tày trời.
Đẩy đưa hết việc nọ đến việc kia, cuối cùng khéo léo nhắc đến Lãnh Băng Nguyệt, tiện lời khen nàng ta vài câu, vòng vo thế nào rồi nhắc đến chuyện phong đích.
Huệ Phi dường như vẫn còn chút do dự, dù sao cũng là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi năm đó, cũng do Thái hậu chính tay định đoạt, Lãnh Tương đã đi đã bao nhiêu năm rồi mà chẳng dám nâng Kim thị làm chính thất, cho tỷ đệ Lãnh Bằng Nguyệt danh phận đích tử, bây giờ nếu mình nóng vội, tự ra mặt lỗ mãng hành sự, không biết Thái hậu sẽ nghĩ thế nào.
“Đứa trẻ này, sao con lại dễ dàng bị Lãnh Bằng Nguyệt mê hoặc như thế, vậy mà lại đến đây nói tốt cho nàng ta? Sao con không biết cẩn thận mà suy xét, một khi nàng ta danh chính ngôn thuận trở thành đích nữ liền trong nháy mắt đã có chỗ dựa. Tương lai có ngày con gả cho Phong Nhi, trên đầu bị Lãnh Băng Cơ o ép, ở bên sườn có Lãnh Bằng Nguyệt kè kè đòi bằng vai phải lứa, dù con muốn chuyển mình cũng khó. Nếu nàng ta vẫn là thứ nữ như bây giờ, xuất thân ti tiện, con cũng sẽ đỡ phải mất công lo nghĩ”.
Cẩm Ngu đã đồng ý với Lãnh Băng Nguyệt, trong lòng sốt sắng đến cồn cào, vẫn quyết tâm khuyên bảo, “Lãnh Băng Nguyệt được Huệ Phi nương nương ban ân, tự khắc sẽ biết tri ân báo đáp, ngày sau nhất định sẽ một lòng sống chết vì nương nương”
“Nàng ta và Lãnh Băng Cơ vẫn là tỷ muội đấy, vậy mà vì nam nhân có thể trở mặt thành thù, con sao có thể mong nàng ta sẽ thật lòng với con?
Chuyện này con đừng nghĩ đến nữa, bản cung tất thảy cũng vì suy nghĩ cho con thôi.”
“Đáng giận là tại ả Lãnh Băng Cơ kia, nàng ta chỉ là con nha đầu lớn lên nơi thôn dã, làm sao có được chút giáo dưỡng mà thiên kim đích nữ nên có chứ. Đến con còn nhìn không nổi bộ dạng ngông cuồng ngang ngược của nàng ta, khó trách Lãnh Bằng Nguyệt không phục.
Người không biết, đêm hôm qua biểu ca bệnh nặng đến nỗi ấy nhưng nàng ta vẫn vô sỉ tới giường biểu ca quấn quấn quýt quýt, coi con ở đó như không khí, chẳng ra thể thống gì. Ti tiện như đám kỹ nữ thanh lâu cũng không làm trò đó”
“Thật ư?” Huệ Phi nửa tin nửa ngờ:”Trên đời còn có kẻ vô sỉ như vậy sao?
“Nương nương người đến lời của con cũng không tin hay sao? Thể trạng của biểu ca như thế nào, đừng nói là dầm mưa, cho dù có là ngâm mình trong nước đá cũng không đổ bệnh được. Bây giờ huynh ấy trở nên yếu ớt như vậy, ai biết được có phải bị Lãnh Băng Cơ vô lý gây chuyện hay không? Đúng là một ả hồ ly tinh!”.
Huệ Phi có lời ngọt bên tai, lại hiểm khi thấy Cẩm Ngu kể lể những chuyện mắt thấy tai nghe liên quan đến Lãnh Băng Cơ, nay vừa hay nàng ta thêm mắm dặm muối cáo trạng, không khi giận tím mặt.
“Thật là buồn cười” Huệ Phi hừ lạnh:”Cậy không ai quản giáo mà vô pháp vô thiên, đến người của Phong Vương phủ nàng ta cũng không để ai vào mắt. Bản cung phen này phải nhúng tay quản giáo mới được!”
Vừa xong cơm trưa, trong cùng liền phái người truyền tới.
Lãnh Băng Cơ đang giã thuốc, không có gì quan trọng hơn công hiệu, chỉ là Mộ Dung đang ở trước mặt mà làm bộ làm dáng.
Thuốc trong hộp dùng mãi không hết sớm muộn gì cũng khiến Mộ Dung Phong nghi ngờ, vậy nên nàng bèn đem một gian phòng phụ sửa sang thành phòng chế dược, bao nhiều dược liệu nhiều đến chất thành đống, nhân lúc rảnh thì nghiền được hai hộp, qua vài công đoạn là thành thuốc pha chế sản.
Bời vì lo sợ bị tên siêu cấp truyền nhiễm Mộ Dung Phong lây bệnh phong hàn, nàng mang ra mấy cái khẩu trang y tế, phát hết cho mấy người Nhi Nhi, Vương ma ma các nàng, đeo lên kín bưng gần như băng bó nửa bên mặt.
Đối với việc này Mộ Dung Phong có chút sầu não, cảm nhận được bản thân đang bị ghét bỏ.
Đang cầm cuốn sách trong tay lật qua hai trang, hắn mất kiên nhẫn đành buông xuống, nửa soi mói nửa chế nhạo, nói: “Cái hộp cơm của nàng đúng là làm ta mất hết thể diện. Nàng đầu phải thầy thuốc, mỗi ngày mang theo cái hộp cơm để làm gì chứ?”
Lãnh Băng Cơ không ngẩng mặt lên, thấp giọng bảo: “Chê thế thì sau này đừng tìm ta xem bệnh nữa”
Mộ Dung Phong bị làm cho tụt hứng, bèn lệnh cho Vụ phó tướng qua thư phòng đem rương sách xách sang bên này, đặt xuống trước mặt Lãnh Băng Cơ.
“Để không vậy cũng lãng phí, lần này hời cho nàng rồi”.
Lãnh Băng Cơ nheo mắt thử đánh giá, cảm thấy đúng là có chút quen mắt.
“Một tướng quân mình trên lưng ngựa hư chàng, mua cái hòm sách này về làm gì? Một Tầng thư các không đủ cho chàng phô trương văn hoa phong nhã hay sao? Đừng tưởng rằng chàng tặng ta một cái hòm thuốc là có thể khiến ta vứt bỏ nguyên tắc. Lát nữa thư phòng sắp xếp xong, phiền chàng nhanh chóng dọn về bên đó, đừng chối bay chối biến đẻ ở lại chỗ ta”
Lần đầu tặng đồ lại gặp xúi quẩy, Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng: “Nàng không thích thì có thể bổ củi mà đốt, dù sao khôn làm hư hại sách của ta là được.”
Lãnh Băng Cơ đủng đỉnh ung dung, càng nhìn càng thích, không nhất thiết phải làm thế.
Bên ngoài có người hồi bẩm, nói là trong cung có người tới. Hai người cho là Huệ Phi lo lắng cho bệnh tình Mộ Dung Phong, vẫn không cảnh giác gì, cho người mời vào trong nhà.
Người đến là một vị ma ma độ chừng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, trên mặt như chỉ còn một lớp da mỏng, chằng chịt hằn lên bởi những nếp nhăn, trông có vẻ nghiêm khắc.
Bà ta bước vào phòng, nghiêm cấn hành lễ với Lãnh Băng Cơ.
“Lão nô là ma ma dạy học trong cung, họ Lương, lần này Huệ Phi nương nương lệnh cho lão nô theo hầu Vương phi nương nương vài ngày. Nếu sau này có gì chưa chu tất hay có chỗ nào đắc tội, vẫn mong người có thể độ lượng bao dung”
Lãnh Băng Cơ liền hiểu được, đây là phần yêu thương tới trễ của Huệ Phi nương nương. Vốn dĩ đã chẳng vừa mắt, được dịp trừng phạt thì sao quên cho được.
Lãnh Băng Cơ trộm ngó Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong lại đưa tay lật sách “Loạt xoạt”, tỏ ra mình là người vô can.
Nàng cười khô khốc: “ Huệ Phi nương nương quả thực có lòng, bận rộn như người vẫn có thời gian đoái thương ta, khiến ta được sủng mà lo”
Ho nhẹ thêm hai tiếng, nhắc nhở cái tên thờ ở Mộ Dung Phòng, lại có phần uy hϊếp hắn.
Mộ Dung Phong lấy quyển che miệng, cùng họ lại hai tiếng, vẫn im lặng như cũ. “Nhưng mà..” Lãnh Băng Cơ khịt khịt mũi: “Ma ma tới đây hình như không phải lúc”
“Huệ Phi nương nương có phân phó, nói là Vương phi vất vả chăm bệnh cho Vương gia, những quy củ này lão nô sẽ xem xét lơi lỏng ít nhiều”
Lãnh Băng Cơ ra bộ không biết gì: ” Ma ma hiểu lầm ý của ta rồi. Ta là muốn nói Vương gia ốm lần này giống như mắc bệnh dịch, rất dễ lây lan.
Hôm qua Cẩm Ngu Quận chúa và ta cho chàng ấy ăn có một chút mà cả hai người, cộng thêm với lang trung trong phủ đều bị lây bệnh.
Sáng sớm hôm nay Cẩm Ngu Quận chúa sốt cao không dứt, đã hồi cung rồi. Ta thì thảm hơn nhiều, trước kia chưa từng nổi mụn thủy đậu, lần này không ngờ sốt cao rồi thủy đậu mọc toàn thân. Người xem hạ nhân trong phủ cũng che kín mặt mũi, không dám lại gần ta.
Ma ma nếu muốn có thể ở lại, nhưng mà tạm thời nên tránh xa ta ra một chút, mỗi ngày đến trưa và tối phải uống một thang thuốc để phòng bệnh.
Nếu không như thế, ngộ nhỡ lây bệnh, mặt có rỗ như nở hoa không cũng không ai biết được.
Nhiễm bệnh chỉ là chuyện nhỏ, tổn hại dung nhan mới là chuyện lớn, ta không nhớ rõ trong người hầu trong cung có quy tắc gì đó? Hình như diện mạo là quan trọng nhất có phải không?”
Nàng ăn nói lung tung, ba hoa không ngừng, nhiệt tình lừa dối, Mộ Dung Phong thấy vẻ mặt bị hù dọa của vị ma ma kia, có chút nhịn không được, thật sự là nín cười không được mà, họ nhẹ hai tiếng thu lại khóe môi đang mỉm cười.
Không giúp được gì lại còn thêm phiền một chút đó mà đã không nhịn được cười.
Lãnh Băng Cơ bước tới sau lưng hắn, “Loảng xoảng” tặng hắn hai quyền. Mộ Dung Phong không chút đề phòng thình lình bị nàng bạo lực, thiếu chút nữa là thổ huyết.
“Khụ khụ khụ!”.
“Vương gia, chàng không sao chứ?” Lãnh Băng Cơ làm như thân thiết: “Sao lại họ nặng như thế?”
Mộ Dung Phong chật vật lắm mới hết họ, yếu ớt hỏi: “Phu nhân nàng nói xem ta nên không sao hay có sao?”
Lãnh Băng Cơ ngầm trừng mắt, Mộ Dung Phong bị nàng uy hϊếp, chỉ có thể vội vàng sửa lời: “Đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là lây bệnh cho phu nhân nên cảm thấy áy náy”