Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)

Chương 155: Sao nay vương gia lại già mồm đến thế

Vụ phó tướng thầm mím môi cười rồi lại trang vẻ đoan trang: “Có cần thuộc hạ lén trộm bức hưu thư trong tay vương phi nương nương về không ạ? Nếu nàng ấy còn càn rỡ như vậy thì vương gia ngài có thể trừng trị nàng ấy, để nàng ấy ngoan ngoãn nhận lỗi với vương gia”

Mộ Dung Phong cảm thấy bắt nạt một nữ nhân như vậy rất không quang minh chính đại, những lời của Vụ phó tưởng lại rất hấp dẫn.

Hắn hằng giọng nghiêm trang: “Bát nước đã bắt đi ôi thì còn sao được nữa? Bản vương đã nói nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, không dính dáng gì đến nhau cả, cũng không can thiệp nữa. Nàng ta có thể gả cho người khác thì chẳng lẽ bản vương không thể thú người khác à?”

“Ta sẽ chuyển lời này của ngài cho vương phi nương nương biết, nàng ấy nhất định sẽ nhiệt tình giúp ngài khua chiêng gõ trống, hơn nữa còn lập tức rời khỏi Triều Thiên Khuyết, nhường chỗ cho tân vương phi của ngài. Tổ chức đi ngay đây.”

“Đứng lại!”.

Vụ phó tướng quay đầu lại: “Vương gia còn có gì phân phó?”

“Ngươi rảnh rỗi lắm sao?”

“Không ạ, ti chức bận lắm đấy, cái chức thống lĩnh thị vệ này quả thực không phải người bình thường có thể làm nổi, lo không hết việc mà”

“Ngươi chỉ biết xen vào chuyện không đâu! Ngươi bố trí canh phòng trong phủ cho tốt trước đi, nếu không phải có mấy người loạn thất bát tạo ra vào tự nhiên thì bản vương với vương phi sẽ hòa ly sao? Người mới là đầu sỏ gây nên chuyện này mà người còn lòng dạ đứng đây châm dầu thổi lửa?”.

Vụ phó tướng rụt cổ, hắn ta vô cùng khinh thường hành vi đổ tội này của vương gia nhà mình: “Tề Nhị công tử đã nói rồi, thích khách cũng không giống người bình thường, e là có có lại lịch lắm”

“Tề Nhị biết rồi?”

“Tề Nhị công tử còn đặc biệt đến đây chịu đòn nhận tội, giải thích chuyện xảy ra ở Lâm Lang Các vào hôm đó với vương gia ngài, nhưng tiếc là vương gia ngài lại không nghe. Ta cũng không nhiều lời, cũng không nhiều chuyện nữa, tránh cho vương gia sau này lại trách ta”

Vụ phó tướng ngó thấy vẻ mặt Mộ Dung Phong càng ngày càng chán nản, cảm thấy không sai biệt lắm rồi liền xoay người rời khỏi thư phòng xong mới thở dài một hơi.

“Haiz, chút bạc phòng thân của lão thái gia cũng đã thua gần hết rồi, còn tiếp tục thua thêm hai ngày nữa thì khóc mất. Tề Nhị công tử thuê người mai mối cũng tiêu chí không ít ngân lượng. Vương gia ngài cũng thật biết nhẫn nhịn. Đám người ngoài bọn ta dễ dàng lắm sao? Còn phải giúp ngài cùng dỗ dành tức phụ”.

Bực thì vẫn hoàn bực, nhưng chuyện bố trí canh phòng trong phủ quả thực cũng phải nắm chắc.

Tiết trời hôm nay cực kỳ oi bức, nhìn trời hẳn là sắp mưa, hơn nữa còn là mưa to.

Vụ phó tướng ăn xong cơm tối liền vâng lên Mộ Dung Phong dạo quanh khắp nơi trong phủ, xem thử xem có phường trộm cắp nào dám nửa đêm xông vào vương phủ. Hắn ta nhất định phải bắt được cái tên trộm cắp hại vương gia sớm bước vào thời mãn kinh.

Nhưng khi tản bộ đến phía sau thư phòng của Mộ Dung Phong, hắn ta liền cảm thấy không đúng! Có động tĩnh! Tuy động tĩnh không lớn, chỉ sột soạt như có mèo hoang đang vui đùa. Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên là trên nóc thư phòng có một bóng đen đang cúi người mưu đồ gây rối.

Hắn ta lập tức nhiệt huyết sục sôi, lần này hắn ta phải lập được đại công.

Nhưng nhất định phải bình tĩnh, nhất định không được đánh rắn động có khiến tên này chạy mất.

Vụ phó tướng lặng lẽ lấy ám khí trong lòng ra, đó là một chiếc phi đao lá liễu cực kỳ mỏng, trên thân đạo còn được bôi thuốc độc mà hắn nhờ Lãnh Băng Cơ thêm lên, tuy không đến mức kiến huyết phong hầu nhưng độc tính cũng cực mạnh.

Từ sau việc bị thương lần trước, hắn ta đã hiểu được giang hồ hiểm ác, bản thân mình còn không dùng chút thủ đoạn hiểm ác thì không chừng ngày nào đó sẽ phải trả giá bằng mạng nhỏ của mình.

Hắn ta nín thở, tìm kiếm vị trí ra tay tốt nhất, cho dù không thể một chiêu trí mạng thì cũng phải một chiêu ắt thắng. Ít nhất nếu thích khách trúng độc thì mạng nhỏ không phải cũng nằm trong tay hắn ta hay sao?

Người trên mái nhà hoàn toàn không phát hiện mình đang bị Vu phó tướng rình coi mà vẫn hết sức tập trung làm việc, hắn ta nhẹ nhàng dỡ hai miếng ngói rồi nhìn xuống thư phòng.

Đang rình coi vẻ đẹp của vương gia hay chuyện quân đây?

Vụ phó tướng cảm thấy tình cảnh giác của vương gia nhà mình hôm nay sao có thể kém đến thế, kẻ trộm mò đến tận đỉnh đầu rồi mà vẫn chẳng hề phát hiện. Hơn nữa, quả thực là phải tăng cường việc bố trí canh phòng trong vương phủ, tiền viện có nhiều thị vệ như vậy cũng chỉ chẳng lẽ đều là kẻ bất tài sao?

Vừa nghĩ như vậy, hắn ta lại càng quả quyết phải bắt được tên trộm này về chịu tội.

Hắn ta men theo bờ tường di chuyển đến phía sau tên trộm, sau đó điểm mũi chân vụt nhảy lên mái nhà, cũng cùng lúc đó, phi đao lá liễu trong tay ánh lên hàn quang, đâm thẳng vào giữa lưng đối phương.

Bóng đen đó còn đang tập trung dỡ mái ngói, hoàn toàn không đề phòng tập kích từ phía sau, nghe được tiếng ống tay áo của Vụ phó tướng liền quay đầu lại, vừa thấy được hàn quang lóe lên thì kinh ngạc, vội vàng nghiêng người tránh đi.

Phi đao lá liễu hiểm hiểm vượt qua cánh tay hắn, xuyên qua lớp áo, cắt qua da thịt.

Vụ phó tướng cũng không nhàn rỗi, hắn ta vừa chạm chân xuống mái nhà liền rút bội đạo sau lưng ra đâm về phía bóng đen: “Co..”

Hắn ta muốn hét có thích khác nhưng mới hét được một nửa liền ngừng bặt.

Bởi vì bóng đèn trước mặt đã quay đầu lại. Tuy bóng đêm đen như mực nhưng nhờ có đèn dưới mái hiên thư phòng mà Vụ phó tướng đã thấy rõ, đối phương nào phải thích khách gì mà chính là Phong vương gia tôn quý nhất.

Vụ phó tướng nghẹn họng trân trối: “Vương gia, sao lại là ngài?”.

Mộ Dung Phong ôm vết thương nóng rát, nghiến răng nghiến lợi với hắn ta: “Thành sự không có, bại sự có thừa!”

Đám thị vệ bên dưới thư phòng vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức rút kiếm khỏi vỏ, định xông về phía mái nhà.

Vụ phó tướng xua tay với bên dưới: “Hiểu lầm! Hiểu lầm! Không có chuyện gì cả”.

Đám thị vệ mới tản đi.

Mộ Dung Phong trợn mắt há mồm: “Ngươi bôi gì lên ám khí thế? Nước ớt à?”

Lúc này Vụ phó tướng mới hoàn hồn lại, vỗ đùi một cái: “Ôi, không hay rồi! Vương gia ngài trúng độc rồi!”

Mộ Dung Phong vén tay áo lên, thấy tuy vết thương không lớn nhưng đã bắt đầu tím đen, không khỏi giận dữ: “Đang yên đang lành, học đầu ra mấy cái thủ đoạn hạ tiện này thế? Thuốc giải đâu?”

Vụ phó tướng xòe tay ra: “Tổ chức không có thuốc giải”.

Mộ Dung Phong đang định nổi cơn tam bành thì hắn ta lại nói: “Nhưng chỗ vương phi nương nương có. Ti chức qua xin vương phi nương nương ngay đây, vương gia ngài đợi chút.”

Hắn ta vừa xoay người định nhảy khỏi mái nhà thì lại bị Mộ Dung Phong kêu lại: “Đứng lại, đợi cái mông ấy! Thư phòng này cách Triều Thiên Khuyết xa như vậy, người chạy qua chạy lại lề mề mất bao thời gian, nhỡ may bản vương phát độc chết thì phải làm sao?”

Vụ phó tướng đứng trên mái nhà ngó nhìn của viện Triều Thiên Khuyết gần trong gang tấc: “Vậy phải làm sao?”

Mộ Dung Phong khẽ họ hai tiếng rồi nói đầy lý lẽ: “Phí lời, đương nhiên là bản vương tự mình qua đó tiết kiệm thời gian rồi”

Vụ phó tướng nghiêm túc: “Không được, vương gia, ngài đã trúng độc, không thể vận khí qua đó, bằng không độc tính sẽ chạy khắp toàn thân, nhanh chóng phát độc. Ngài vẫn nên ở yên đây không nhúc nhích thì tốt hơn. Vương phi nương nương nói rồi, độc dược này không đến mức kiến huyết phong hầu, không phát tác nhanh vậy đâu.”

Mộ Dung Phong nghiến răng: “Sao ngươi lắm lời vậy hả? Còn không mau qua đây đỡ bản vương?”

Vụ phó tướng rất buồn bực, vương gia nhà mình vốn là người kiên cường, dù trên chiếc trường có nhiễm đỏ chiến bào cũng không nhíu mày một cái, sao hôm nay lại già mồm hệt như vương phi nương nương vậy?

Nhưng mệnh lệnh của vương gia chính là quân lệnh nên hắn ta liền tiến lên đỡ Mộ Dung Phong rồi nhảy xuống khỏi mái nhà, thắng tiến tới Triều Thiên Khuyết.