Mộ Dung Phong mới đầu là sửng sốt, sau đó trên mặt bốc lên lệ khí kinh người, hắn lui về sau một bước, “âm” một tiếng, đóng cửa phòng.
“Cút ra đây!”. Thị vệ đứng trong sân nghểnh cổ lên nhìn.
Trong phòng vang lên mất tiếng “uỳnh uỳnh rầm rầm” Trị Thu sửa. sang lại áo quần của mình, sau đấy đi ra với vẻ mặt ửng đỏ, cúi đầu thật thấp, quý xuống ngay dưới chân Mộ Dung Phong, người sợ hãi run lẩy bẩy.
“Vương gia tha mạng cho, nô tỳ không biết là ngài đến. Cầu Vương gia tha mạng!”.
Gương mặt Mộ Dung Phong tối tăm, trong đôi đồng tử dấy lên gió lốc kinh hoàng, cả người toát ra vẻ đằng đằng sát khí. Lớn lên ở trong chống hoàng cung thì hạng thủ đoạn quyến rũ người nào mà chưa từng gặp, làm gì mà không thấu tỏ được thứ lừa bịp xảo trá này của Tri Thu?
Hắn có thể dung túng một Lãnh Băng Nguyệt, nhưng không đồng nghĩa là sẽ dung túng thêm cho một Tri Thu.
“Ngươi nghĩ bổn vương là hạng ngu xuẩn đấy ư?
Mộ Dung Phong nhìn từ trên cao xuống, lời thốt ra lạnh đến thấu xương:
“Bổn vương giờ ngày mỗi ngày đều sẽ đến thăm Vu Phó tướng. Người cố gắng nhắm vào thời gian này, chẳng phải đã có dự mưu từ lâu rồi ư?”
Tri Thu ngẩng mặt lên, khuôn mặt sớm đã lã chã nước mắt:
“Nô tỳ oan uổng ạ, nô tỳ ban nãy cũng chẳng hiểu là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cả người nóng ran không sao chịu nổi. Đầu óc cũng theo đó choáng váng liên hồi, không hề nghe theo khống chế. Ban nãy đang cố gắng chống cự đi đến cửa sau thấm chút khăn ướt muốn lau mình để tỉnh táo lại. Thì Vương gia, ngài, ngài đã..”.
Mộ Dung Phong cười lạnh: “Dựa theo mấy câu này của ngươi, tức là người bị khi dễ ư?”
“Nô tỳ thực sự oan uổng quá!”. Trị Thu thở hổn hể, sắc mặt hãy còn ửng đỏ như cũ:
“Ngay cả Vu Phó tướng cũng đã hôn mê bất tỉnh, nô tỳ kêu sao ngài ấy cũng không hề phản ứng”.
Mộ Dung Phong bấy giờ mới giật mình, vòng qua Tri Thu đẩy cửa xông vào. Lúc đi đến bên cạnh Vu Phó tướng thì gọi hắn ta mấy lần liên tiếp, nhưng Vu Phó tướng vẫn nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích chút nào.
Hắn tức thì cũng cuống lên:
“Người đâu, mau kêu lương y, không, gọi Vương phi nương nương đến đây”.
Thị vệ chạy như bay ra ngoài. Mộ Dung Phong nháy mắt lại thấy hối hận. Người phụ nữ này lúc nào cũng chỉ thích cười trên nỗi đau khổ của người khác, ta đây há chẳng phải là đang chủ động chọc đến phiền phức hay sao?
Chỉ trong chốc lát, Lãnh Băng Cơ đã nhận được tin tức mà vội vã chạy tới. Thấy Tri Thu quỳ ở trong sân, chỉ nghĩ là nàng ta hầu hạ không tốt khiến Vu Phó tướng hôn mê. Không hề nhiều lời thêm nữa mà tiến thẳng đến bên giường Vụ Phó tướng, kiểm tra tình huống của người đang nằm.
Mộ Dung Phong vội vàng lui ra sau nhường chỗ, có hơi chột dạ.
Lãnh Băng Cơ kiểm tra hồi lâu sau cũng không tìm ra nguyên nhân. Nàng nghi ngờ xoay sang hỏi:
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Mộ Dung Phong ấp a ấp úng nói xin lỗi. Lãnh Băng Cơ gấp gáp: “Tri Thu, vào đây”. Tri Thu đứng dậy, cúi đầu đi vào phòng.
“Chuyện của Vu Phó tướng là như thế nào? Buổi sáng lúc ta đến đây thăm chẳng phải vẫn rất ổn sao?”
Vết thương của hắn ta vốn đã dần hồi phục, cũng không hề xuất hiện bất kỳ hậu chứng bất thường nào. Theo lẽ thường thì sẽ không thể nào tự dưng lại hôn mê được?
Tri Thu đỏ mặt, giương mắt nhìn Mộ Dung Phong:
“Hôm nay sau khi ăn cơm trưa, Vu Phó tướng vừa ngả lưng xuống giường đã ngủ mê man. Còn nô tỳ thì tự dưng cảm thấy cả người nóng bức không chịu nổi, thần trí cũng mơ màng không rõ thì đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nô tỳ cố sức lay người Vu Phó tướng mấy cái nhưng ngài ấy không có chút phản ứng nào”.
“Buổi trưa hai người ăn cái gì?”
“Triệu ma ma mang qua một phần cháo gà và cơm trắng, nô tỳ và phó tướng mỗi người một phần ạ”
“Cháo gà?”. Lãnh Băng Cơ nghi ngờ, cau mày:
“Ngươi xác định là sau khi ăn thức ăn xong thì xuất hiện những phản ứng đó sao?”
Tri Thu cắn môi khẽ gật đầu:
“Nô tỳ thực sự không nhịn được, đi ra cửa sau định lau người. Nhưng không ngờ..”
“Im miệng!”
Mộ Dung Phong tức tối quát lên, sát khí nháy mắt bắn ra tứ phía cứ như có một thanh kiếm nào vừa rời vỏ vậy.
Lãnh Băng Cơ nhìn Tri Thu mặt mày đỏ hây hây, lại liếc mắt trông sang Mộ Dung Phong sắc mặt tối tăm kia thì trực giác nhận định rằng giữa hai người này có chuyện gì đó. Mà còn là chuyện không thể để ai biết.
“Thức ăn còn thừa lại không?”
“Triệu ma ma chờ cho chúng ta ăn xong thì mang hết mọi thứ đi rồi ạ” Tri Thu trả lời:
“Có điều trên phần cháo gà kia có dầu, nô tỳ cảm thấy ngấy quá nên bèn lấy thìa ăn Vu Phó tướng ra”
Nàng ta bưng qua một chung trà, bên trong quả thật có phần cháo gà vàng óng ánh, bên trên phủ một lớp dầu.
Lãnh Băng Cơ kề lên mũi ngửi ngửi một chốc, sau đó lạnh lẽo cười khẩy, thuận tay ném chúng đi.
“Chuyện gì vậy?” Mộ Dung Phong hỏi.
Lãnh Băng Cơ lấy từ trong hộp đựng thức ăn một viên thuốc, nhét vào miệng Vụ Phó tướng rồi cho hắn ta uống nước để trôi xuống.
“Không sao đâu, chỉ là trong cháo gà bị người ta bỏ thuốc. Thân thể Vụ Phó tướng còn yếu, phản ứng đầu tiên khi trúng thuốc tất nhiên là hôn mê bất tỉnh, đây là một dạng tự bảo vệ bản thân của cơ thể”
Mộ Dung Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
“Ai lại to gan như vậy, dám dưới mí mắt bổn vương bỏ thuốc Vu Phó tướng. Triệu ma ma này chán sống rồi phải không? Người đâu, mau, đến Tử Đằng Tiểu Trúc, bắt Triệu ma ma đến đây cho bổn vương!”.
Thị vệ lập tức vâng lệnh mà đi, chỉ trong chốc lát, không chỉ có Triệu ma ma mà ngay cả Lãnh Băng Nguyệt cũng tập tễnh bước tới.
. Đến đây, ai nấy đều bày ra vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, dường như chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra cả.
Mộ Dung Phong khoanh tay đứng ở trong sân, khuôn mặt trầm lắng tựa mặt hồ đang ẩn chứa cả một cơn cuồng nộ sắp sửa nổi bão. Lãnh Băng Cơ đứng qua một bên, dịch qua bên ghế dài nồi thư thích hóng chuyện.
Tri Thu vừa thấy Lãnh Bằng Nguyệt thì cứ như gặp được thân thích vậy, tiến đến quỳ xuống trước mặt nàng, ôm ghì lấy chân nàng ta khóc lớn kêu oan:
“Tiểu thư, người nhất định phải làm chủ cho nô tỳ, Tri Thu không còn mặt mũi nào mà sống nữa”
Lãnh Bằng Nguyệt đỡ Tri Thu lên, nâng khăn lau đi nước mắt trên mặt nàng ta:
“Sao thế này? Ai khi dễ ngươi vậy? Cứ thẳng thắn nói cho ta biết, dù ngươi chỉ là một nô tỳ thì ta vẫn luôn xem ngươi như em gái ruột. Ta đảm bảo sẽ không để người chịu thiệt thòi đâu?
Tri Thu vẫn cứ thút thít, khuôn mặt đầy xấu hổ muốn trốn đi:
“Cháo gà Triệu ma ma đưa tới cho nô tỳ và Vụ Phó tướng dùng bị bỏ thuốc. Ban nãy, nô tỳ, lúc đó được trong người phát tác, nô tỳ..”
Tay Lãnh Băng Nguyệt run lên:
“Ngươi và Vu Phó tướng sao? Ngươi, ngươi đang muốn ta giấu mặt đi đâu đây? Ta bảo người đến chăm lo cho Vụ Phó tướng, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, người đang muốn gϊếŧ chủ của ngươi là ta đấy. Làm sao ta còn dám gặp ai được nữa?”
Lãnh Băng Cơ ngồi một bên, thấy Lãnh Băng Nguyệt tự động cắt bớt nửa câu đầu của Tri Thu hòng đổ vấy cho nàng ta rồi, sờ mũi rồi cũng chẳng thèm lên tiếng. Có câu nói, cho cắn chó một miệng lông mà, có kịch hay hiểm lắm mới có được thế này, ta dính vào đấy làm gì. Chi bằng nhìn xem, Lãnh Băng Nguyệt làm cách nào thu dọn cục diện này đây.
Tri Thu lắc đầu như trống bỏi chối phứt:
“Không phải, tiểu thư ơi, Vu Phó tướng đã hôn mê bất tỉnh từ lâu. Chỉ có mình nô tỳ phát tác dược, đang định dùng khăn ướt hòng làm mình. tỉnh táo lại, lúc ấy quần áo xộc xệch, Vương gia, ngài ấy, ngài ấy xông vào.”
Lần này Mộ Dung Phong không ngắt lời Tri Thu nữa, chẳng qua quai hàm hắn cắn rất chặt.
Thân thể Lãnh Băng Nguyệt run bắn lên, giật thót lùi về sau những hai bước. Sắc mặt nàng ta trong nháy mắt tái nhợt hẳn đi, môi run lên hai cái, lại liếc sang nhìn Mộ Dung Phong, rồi lại liếc nhìn Tri Thu thêm lần nữa. Giọng nói cũng lẩy bẩy:
“Sao, sao lại như thể được?”
“Thật đấy ạ”. Tri Thu khóc rấm rứt: “Xin tiểu thư làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ oan uổng quá
Lãnh Băng Nguyệt thật đúng là không thể ngờ được, trong cái dáng rặt một vẻ tự bê đá đập chân mình đang trố mắt đứng ở đằng kia. Sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh.
Vẻ mặt tức khắc rạng rỡ hẳn lên, chính là Lãnh Băng Cơ. Bất ngờ ăn phải một trái dưa to kềnh thế này, bụng cũng đau luôn. Mộ Dung Phong này đúng là có phúc phần thật đấy, thế là nhìn sạch trơn Tri Thu rồi đấy à? Đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi!
Ban đầu, nàng còn tưởng rằng Lãnh Băng Nguyệt thuận lợi hãm hại Vụ Phó tướng và Tri Thu chứ. Không ngờ kết cục lại có bước ngoặt lớn như vậy, người bị hại hình như không phải là Tri Thu, mà chính là Mộ Dung Phong!