Tri Thu quỳ gối ở cửa viên Tử Đằng tiểu trúc, mắt thấy sắc trời dần tối, trong phủ khắp nơi lên đèn l*иg, có con muỗi phách lối lượn vòng quanh mặt nàng ta, mặt trúng đòn nóng rát còn đang đau. Chuyện này cũng thôi đi, càng khó chịu đựng được hơn nữa là hạ nhân qua lại chỉ trỏ, khiến mặt mày Trị Thu xấu hổ như thiêu đốt.
Nàng ta hiểu rõ mưu tính trừng phạt nàng ta của tiểu thư nhà mình, chẳng qua là đùn đẩy hết mọi lỗi lầm lên người mình để cho Mộ Dung Phong thấy.
Mình một lòng mưu tính vì nàng ta vậy mà nàng ta qua cầu rút ván, ngày sau trong mắt Phong Vương Gia mình chính là một kẻ đầy tâm cơ, tiện nỗ châm ngòi ly gián..
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn bực. Cả buổi chiều chưa ăn cơm, bụng dạ trống rỗng, đầu óc choáng váng nặng nề.
Mà Lãnh Băng Cơ hôm nay tâm trạng cũng không khá hơn chút nào. Nàng cho rằng Mộ Dung Phong từ trong cung trở về, hẳn sẽ đến Tử Đằng tiểu trúc của mình, nói một tiếng sự việc thế nào với mình.
Ai ngờ, từ hoàng hôn mặt trời đến lúc trời đầy sao, nghe thấy bên ngoài đã giao canh, hẳn là Mộ Dung Phong đã ngủ lại trong thư phòng, trong lòng nàng ta càng thêm khó chịu, cảm nhận sự vắng vẻ, Mộ Dung Phong đang thực sự tức giận mình.
Nàng sai người bảo Tri Thu đứng lên, bản thân tâm phiền ý loạn, cũng lười trấn an cảm xúc bất mãn của nàng ta, đi ngủ trước.
Hai chân Tri Thu quỳ đến mức tê dại, hao công tốn sức đứng lên, lại cảm thấy bụng đói kêu vang, đói đến mức choáng đầu hoa mắt. Nàng ta vốn đường máu thấp, bây giờ toàn thân giống như nguyên bản đường máu liền thấp, hiện tại toàn thân tựa như đang hư thoái đi.
Nàng ta bình thường ỷ vào được Lãnh Băng Nguyệt trọng dụng, không thèm nhìn toàn bộ hạ nhân khác trong viện ở trong mắt, không bằng Triệu mụ sẽ giải quyết. Hôm nay bị phạt, một đống người vui sướиɠ khi người khác gặp họa, không có ai giúp nàng chừa phần cơm lại. Nàng ta từng bước đi đến trong phòng bếp, bên trong đã khóa.
Trong phủ chủ tử ít, người của phòng bếp cũng lười biếng, sớm đã phong lửa.
Nàng ta hiu quạnh đi trở về, đi ngang qua chủ viện, đèn l*иg bên trong vẫn sáng, có ánh nến màu da cam từ trong khe cửa đổ ra, một mùi hương ngọt thơm bốc ra xung quanh, trong viện còn có người thì thào nói chuyện.
Bước chân nàng ta dừng lại, nhìn quanh từ trong khe cửa, Lãnh Băng Cơ và Nhi Nhi đang khoanh chân vay quanh trước một cái lò than nhỏ, trong tay bưng bát, vừa ăn say sưa ngon lành, vừa nói chuyện phiếm việc nhà.
Trên bếp lò cuồn cuộn, hẳn là canh mộc nhĩ hạt sen, Tri Thu nuốt nuốt nước miếng, không nỡ di chuyển bước chân.
Nhi Nhi mặt mày hớn hở nói chuyện: “Nghe nói Tri Thu bây giờ còn đang quỳ ở trước cửa viện, thật hả giận, ai bảo nàng ta nối giao cho giặc, nói bậy nói bạ!”.
“Nhiều nhất xem như là vì chủ mình thôi. Trị Thu thật sự trung thành tận tâm với Lãnh Băng Nguyệt, nhưng đáng tiếc, gặp phải người không tốt đẹp, chuyện hôm nay còn tốt, chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ mà thôi, Lãnh Băng Nguyệt là để xoay chuyển địa vị của mình trong lòng Mộ Dung Phong, chẳng qua là làm ra vẻ thôi.”
Người xem, nếu như Tri Thu giúp Lãnh Băng Nguyệt làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài sáng nào đó, một khi xảy ra chuyện, Lãnh Băng Nguyệt và bảo vệ bản thân sẽ nhẹ nhàng làm ra mấy chuyện qua cầu rút ván”.
Giữa lưng Trị Thu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tập trung lắng nghe.
Nhi Nhi vì một cái: “Đó cũng là chính nàng ta tự làm tự chịu. Tội gì phải nối giao cho giặc chứ?”
“Chắc là Lãnh Băng Cơ gặp nạn dễ thấy ảo giác, nhận được chỗ tốt gì đó của nàng ta, hoặc là gây khó dễ đường ra ngày sau của nàng ta”.
“Thật ra ban đầu ở Tướng phủ, hạ nhân chúng ta đều bí mật nói, Tri Thu lớn lên xinh đẹp, không hề kém so với Nhị tiểu thư, tương lại nếu đi theo Nhị tiểu thư làm nha đầu của hồi môn thì không tránh được chuyện làm thông phòng”
Lãnh Băng Cơ đặt thìa và chén canh trong tay xuống: “Há chỉ là thông phòng, các người quá xem thường nhà đầu Tri Thu này rồi, nàng ta sinh ra có một túi da tốt, tâm nhãn lại linh hoạt, ngay cả Lãnh Bằng Nguyệt cũng không phải đối thủ của nàng ta, nếu nàng ta thật sự được cất nhắc, nàng ta với Lãnh Bằng Nguyệt ai được cưng chiều hơn còn chưa biết được đâu.”
“Sao có thể chứ, tiểu thư, Tri Thu chỉ là một nha đầu”
Lãnh Băng Cơ khẽ cười xùy một tiếng: “Ta còn là đích nữ, chính phi thì sao, Lãnh Bằng Cơ chưa hề để ta vào mắt thì sao? sủng ái của nam nhân mới là đạo lý kiên quyết nhất, xuất thân thì coi là gì chứ? Sợ là người không biết, Tú Vân cô nương trong phủ Bá tước, môn đình cũng không thấp đâu, bây giờ bị một ngoại thất từ trong phố phường đến làm mưa làm gió trên đầu kìa”.
Nhi Nhi to hai mắt trừng: “Vậy không giống, tính cách của Vương Gia không giống với hai vị công tử Hầu phủ, dường như ngài không phải rất ham thích sắc đẹp đâu”
“Nam nhân thiên hạ đều giống nhau cả, ngươi không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng mỗi lần Mộ Dung Phong nhìn thấy Tri Thu, không ngừng nghiêng mắt nhìn nàng ta, giống như dính lên vậy. Chỉ tiếc Lãnh Băng Nguyệt không cho hai người cơ hội này thôi, dựa theo tính cách của nàng ta thì tuyệt đối sẽ không có khả năng cất nhắc Tri Thu”.
Hai người nói chuyện liên miên lải nhải, tuy âm thanh rất thấp nhưng Trị Thu ở ngoài cửa nghe thấy rất rõ ràng, trong lúc nhất thời tâm trạng bập bềnh, có chút có chút mất hồn mất vía. Một ít suy nghĩ bị nàng ta liều mạng áp chế lại lặng lẽ nổi lên, sau đó điên cuồng bành trướng.
Nàng lần đầu phát hiện, thật ra Đại tiểu thư cũng không đáng ghét như thế, nàng có mấy lời nói rất xuôi tại.
Tri Thu lại tham lam hít thật sâu một hơi mùi hương thơm ngọt của canh mộc nhĩ hạt sen, lúc này mới trở về Tử Đằng tiểu trúc.
Nhi Nhi rón rén đi qua, đào khe cửa nhìn ra bên ngoài, sau đó “phụt” cười: “Tiểu thư, đã đi rồi”
Lãnh Băng Cơ đứng dậy: “Lãnh Băng Nguyệt này thật nỡ để nàng ta quỳ, xem ra là việc xấu bại lộ nên thẹn quá hóa giận”.
“Cái này gọi là muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, chính lúc các nàng ta gϊếŧ con thỏ vu oan tiểu thư, cũng không nghĩ đến sẽ có hôm nay sao?”
Lãnh Băng Cơ híp mắt, tâm tình vô cùng tốt: “Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ như ăn phải phân của Mộ Dung Phong lúc nghe được lời của Thẩm thế tử, mẹ nó thật sự quá hả giận mà. Lúc trước còn vì thế động tay với lão nương ta, dầu muối không vào, giải thích cũng không nghe, lần này bị hung hăng quạt một bạt tai, ta đứng bên cạnh thật là vui sướиɠ”
“Tiểu thư người cũng là, vương gia biết sai thì sửa là được rồi, người sao vẫn không cho hắn mặt mũi, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe để mắng người. Người khác đều tôn kính tâng bốc gia như hắn, nuông chiều hắn ra khí chất, thói quen cuồng ngạo không thể ngỗ nghịch, người cứ nhiều lần khiêu chiến tranh giới cuối cùng của hắn”.
Lãnh Băng Cơ khinh thường: “Có một số người thích tìm khó chịu, muốn làm gia thì cứ tìm đến Lãnh Băng Nguyệt đi, đến chỗ ta làm gì cho khó chịu”
“Người nói, lỡ chúng ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ ra dã tâm của Tri Thu, nàng ta bên cạnh vương gia thật sự nhận được sự sủng ái thì làm sao đây? Chẳng phải là chúng ta vì đánh hổ mà dẫn sói vào nhà sao? Lần đầu tiên thấy có người khuyến khích người khách câu dẫn phu quân nhà mình như vậy?
Lãnh Băng Cơ như chém định chặt sắt nói: “Lãnh Bằng Nguyệt sao có thể cho nàng ta cơ hội như này được, vừa nhìn ra được manh mối chắc chắn sẽ lập tức bóp chết từ trong trứng nước. Lại nói, ta đã gả vào trong vương phủ thời gian lâu như vậy người đã từng thấy Mộ Dung Phong có nữ nhân nào sao?”
Nhi Nhi lắc đầu “Nghe nói người hầu hạ bên cạnh vương gia đều là thị vệ và tùy tùng”
“Hắn muốn nữ tử như thế nào mà không có chứ, Tri Thu thì coi là gì chứ, Mộ Dung Phong không đến mức không có kiến thức như vậy đâu. Hơn nữa, ta nghi ngờ, chậc chậc, không chừng hắn là có lòng mà không đủ lực đấy”.
Nhi Nhi nghiêm mặt: “Tiểu thư người lại nói bậy rồi”.
“Ngươi nghĩ thử, trên chiến trường, những người chiêu sử âm hiểm không ra được gì đó đấy? Trên người Vương gia có nhiều vết thương như vậy, tình cờ bị đá một cái, hẳn đều là chuyện thường ngày. Nhưng, đây cũng là việc không liên quan đến chúng ta, chúng ta chuyển ghế đẩu ăn dưa thôi.”
Nhi Nhi liếc mắt nhìn đèn phòng hạ nhân đã tối, thấp giọng nói: “Vậy sói mắt trắng cho ăn. không quen kia thì sao bây giờ? May mắn được tiểu thư đối xử tốt với nàng ta như vậy, nàng ta lại tỉnh chó không đổi được nết ăn phân”
“Không vội” Lãnh Băng Cơ như có điều suy nghĩ: “Có câu gϊếŧ gà dọa khỉ, Lãnh Bằng Nguyệt nếu chỉnh đốn Tri Thu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nàng ta còn dám bán mạng thay cho Lãnh Bằng Nguyệt sao?”
Tri Thu lặng lẽ trở lại Tử Đằng tiểu trúc. Đèn trong phòng Lãnh Bằng Nguyệt đã tắt. Một mình nàng ta ở tại trong một cái phòng, đây là đãi ngộ đặc biệt của đại nha hoàn.
Nàng ta ngồi trước giường sững sờ một lát, sau đó cắn răng, đứng lên, một lần nữa thay một bộ là quần eo bó chặt vải xa tanh, đứng trước gương, nhẹ nhàng điểm một chút hương sơn và phấn hoa đào lên mặt, sau đó ra cửa lần nữa.
Ở cửa ra vào, đúng lúc gặp được Triệu mụ, trên eo đeo chìa khóa, đang muốn đóng cửa, nhìn thấy Trị Thu muốn đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi một câu: “Trễ như vậy rồi, người muốn đi đâu?”
Tri Thu và Triệu mụ trước giờ luôn không hợp, đầu cũng không quay đầu lại trả lời một câu: “Tìm chút đồ ăn, cửa lát nữa ta sẽ khóa”
Triệu mu bĩu môi, đưa mũi ra ngửi ngửi, giọng mỉa mai lẩm bẩm một câu: “Đi phòng bếp còn bồi hương son thơm như vậy làm gì? Trong phòng bếp có chàng trai anh tuấn nào à?”
Tri Thu rời khỏi Tử Đằng tiểu trúc, đi thẳng ra ánh trăng cửa thùy hoa của hậu về, hướng về phía tiền viện thư phòng.
Sắc trời âm u, vậy mà có cơn mưa nhỏ bay bay, tí ta tí tách, không lớn, nhưng là gió có chút lạnh lẽo.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, Mộ Dung Phong hẳn còn chưa ngủ.
Tri Thu đi đến trước, bị thị vệ lễ độ cản lại: “Nơi quan trọng thư phòng, người không phận sự miễn vào, Tri Thu cô nương có chuyện gì vậy?”