Bây giờ đại họa mà nhân vật mang đến đều đã được giải quyết, chỉ còn lại Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần, ở một mức độ nào đó, theo như hệ thống mà nói, thì chính là người một nhà.
Những việc nên làm thì Ngu Sở đã làm xong, cũng nên đến lượt hệ thống tự mình xử lý.
Hệ thống sẽ liên lạc với Quân Lạc Trần, Ngu Sở thì trở lại Tinh Thần Cung.
Hiện giờ, kết giới sương mù vẫn còn đó, có lẽ các môn phái tu tiên khác cũng bởi vì đại chiến lần này mà đoán được vị trí Tinh Thần Cung, nhưng có thân phận của Ngu Sở trấn áp, những người khác đâu có biết thì cũng sẽ không dám có ý đồ gì.
Đại lão thượng cổ chuyển thế phối hợp với thượng cổ linh địa này, quả thực là chuyện vô cùng bình thường. Nếu trấn giữ nơi này là một kẻ vô danh tiểu tốt, phỏng chừng quyền sở hữu dãy núi này sẽ bị mang ra nghị luận thương thảo một phen.
Không thể không nói, năng lực mà Ngu Sở thể hiện trong trận quyết chiến cuối cùng đã đẩy tiến độ của rất nhiều chuyện trở nên nhanh chóng.
Tỷ như cuộc chiến tranh giành địa bàn của ma tu và người tu tiên, nếu như không có nàng, có thể sẽ kéo dài một đoạn thời gian rất lâu, kèm theo đó còn có thể mang đến thương vong.
Nhưng vì Ngu Sở thể hiện ra sức mạnh tựa hồ còn mạnh hơn so với Ma thần, làm cho tất cả mọi người tin rằng nàng có lai lịch hậu thuẫn, lời nói của Ngu Sở cũng có trọng lượng hơn, khiến hai bên dùng thái độ tốt hơn để giải quyết toàn bộ sự việc.
Bây giờ, việc giải quyết tranh chấp giữa ma tu và người tu tiên, mọi chuyện mới xem như là thật sự đã chấm dứt.
Khi Ngu Sở trở lại Tinh Thần Cung, các đồ đệ đều ai bận việc người nấy, có người đang luyện kiếm, có người đang đọc sách, cũng có người đang tu luyện, giống như những ngày tháng trước đây vậy.
Cuộc sống sắp bình yên trở lại.
Ngu Sở trở lại phía sau núi tắm rửa trong suối nước nóng. Nàng nằm sấp trên bờ, không nén được mà thở một hơi thật sâu.
Hơn mười năm qua, quả thực tất cả cứ như một giấc chiêm bao vậy. Bây giờ nàng sắp được giải thoát thật rồi, nhưng trong lòng cứ có cảm giác không chân thật.
“Đúng rồi, sau lần này, ta thật sự được nghỉ hưu rồi đúng chứ?” Ngu Sở nói, “Lần này không được nuốt lời nữa.”
“Ký chủ Ngu Sở, lần này thật sự sắp kết thúc rồi.” m thanh của hệ thống vang lên, “Xin chúc mừng, cô đã thành công.”
Ngu Sở dựa vào bờ, nàng nhẹ nhàng thở dài: “Đừng nói như vậy, bỗng nhiên ta có chút luyến tiếc cậu rồi đó.”
“…” Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nó nói, “Có phải cô muốn nhiều phần thưởng hưu hơn không?”
Không hổ là hệ thống ngày đêm đi theo nàng, thật sự là rất hiểu rõ nàng.
“Cái gì gọi là phần thưởng, cái này gọi là bồi thường, là điều ta đáng có được.” Ngu Sở nghiêm túc mà nói, “Ta hoàn thành thêm một nhiệm vụ thế giới, cậu bồi thường cho ta nhiều hơn, đây không phải là rất công bằng sao?”
“Nhưng mà…” Đây cũng là lần đầu tiên Ngu Sở thấy hệ thống bị kẹt đứng lại một chút, nó nói, “Ký chủ Ngu Sở, trong quá trình hợp tác thế giới lần này, cô đã có được những thứ vô cùng phong phú, từ bất động sản, ngân phiếu, linh thạch, cho đến các loại pháp bảo của giới tu tiên, bí kíp, đan dược… những điều này còn chưa đủ sao?”
Thực tế thì hệ thống nói rất có lý.
So với những nhiệm vụ từng làm trước đây và cái sự keo kiệt bủn xỉn của hệ thống, lần này hệ thống đã hào phóng hơn rất nhiều rồi.
Có lẽ nó biết Ngu Sở muốn đối phó không phải nhân vật bình thường, mà là Thần Sáng Thế sinh ra cùng với thế giới này, ở giai đoạn sau, có thể nói là nó vô cùng rộng rãi, muốn cái gì có cái đó.
Tu vi của đồ đệ nàng đột nhiên tăng lên, cũng là bởi vì những cuốn bí tịch mà hệ thống đưa ra thật sự là quá sức phù hợp với bọn họ.
“Cậu đúng là tầm nhìn hạn hẹp. Những thứ cậu tặng, tốt thì tốt thật đấy, nhưng có thể coi là bồi thường sao?” Ngu Sở nghiêm túc nói tiếp: “Mấy đồ đệ của ta ai nấy đều thông minh tuyệt đỉnh như vậy, tự mình tu luyện tương lai cũng là đại năng, còn không phải là vì hoàn thành nhiệm vụ của cậu nên mới sốt sắng tu luyện như vậy hay sao? Nói trắng ra là, những gì cậu tặng đều là vì tương lai của thế giới này, có liên quan gì đến chúng ta đâu?”
“Tôi…” Hệ thống còn chưa nói gì, Ngu Sở đã chen ngang cướp lời nó.
“Vậy cậu có thể thu lại những bí tịch này, đồ đệ của ta tự mình tu luyện cũng không có vấn đề gì cả.”
Ngu Sở đúng thật là có tác phong của kẻ cường đạo, bằng lời nói cũng có thể biến đen thành trắng.
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, không biết có phải đang trầm tư hay không.
Cuối cùng nó nói, “Nhưng dù sao thì, những gì cô nhận được đã bão hòa rồi. Vậy cô còn muốn gì? Càng nhiều bí tịch hoặc pháp bảo hơn sao?”
“Cậu xem đi, cậu đúng thật là không hiểu chuyện mà.” Ngu Sở kiên nhẫn dẫn dắt, “Người bão hòa chỉ mới là Nhân giới, tương lai toàn bộ môn phái chúng ta sẽ lên Tiên giới. Nếu cậu muốn bồi thường, chẳng lẽ không nên bắt đầu từ phương diện này sao?”
Nói đùa cái gì thế, những lúc có thể vơ vét hệ thống như thế này thì tuyệt đối không được nương tay đâu.
Hệ thống lại trầm mặc nữa rồi, không biết có phải đang tính toán tính khả thi của chuyện này hay không.
“Cậu nghĩ đi.” Ngu Sở nói, “Sức mạnh trên người ta cùng Quân Lạc Trần nhất định là phải bị triệt tiêu hoặc là phân tán hết, như vậy thì thế giới này mới thực sự hòa bình. Một khi đã như vậy, vậy thì cậu bồi thường thêm một vài thứ chẳng phải cũng rất bình thường hay sao? Không lẽ muốn chúng ta sau này bị người khác khi dễ?”
Một số thế giới tiểu thuyết không cân bằng là bởi vì trong thế giới hệ thống, sức mạnh của các nhân vật vượt ngoài sự kiểm soát của hệ thống.
Ví dụ như ở thành phố hiện đại mà cứ đặt một Ultraman ở đấy thì ai chịu nổi cơ chứ.
Hào quang trên người nhân vật chính trước đó như thế, hiện giờ ngưng kết sức mạnh của mấy thế giới trên người Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần cũng là như thế.
Ngu Sở đã sớm biết, chắc chắn sẽ có ngày sức mạnh ánh sáng trên người mình sẽ bị thu hồi.
Chỉ có nàng và Quân Lạc Trần thật sự trở thành hai người bình thường trong hệ thống thế giới này, hệ thống mới có thể phán đoán thế giới này đã thành lập sau đó rút lui, bọn họ mới có thể có được sự tự do đúng nghĩa.
Chỉ là, sau khi mất đi sức mạnh ánh sáng, tình cảnh của Ngu Sở cũng không đến nỗi thê thảm như nàng nói.
Ở Nhân giới, nàng chính là Đại Thừa đẳng cấp cao nhất, là vô địch.
Còn Tiên giới, ít nhất nảng đã từng ở một thế giới khác tu luyện tới trình độ Tiên giới trung đẳng, những sức mạnh vượt qua đại thừa này hệ thống sẽ từ từ cho nàng sau khi nàng phi thăng.
Ngu Sở tính toán áp chế tu vi của mình lại, chờ khi tất cả đồ đệ đều lần lượt độ kiếp thành công, cùng nhau đến Tiên giới.
Thiên tài của cả môn phái, Tiên giới không phải Ma giới, thật ra không có khả năng bị người khác khi dễ.
Chỉ có điều… ừm… vơ vét được bao nhiêu thì cứ vơ vét thôi.
Hệ thống biến mất hồi lâu, một lát sau mới xuất hiện.
“Được rồi, ký chủ Ngu Sở. Chúng tôi sẽ đem bồi thường quy ra thành vật chất trên Tiên giới để phát cho cô.”
Bấy giờ Ngu Sở mới hài lòng.
“Nếu cô không có vấn đề gì khác…”
Lời của hệ thống còn chưa dứt, Ngu Sở lại mở miệng: “Ta còn vấn đề.”
Hệ thống giống như là em g4i dịch vụ khách hàng bị cắt ngang, chẳng qua là trong âm thanh máy móc nghe không ra cảm xúc dư thừa nào.
“Cô nói đi.”
“Quân Lạc Trần phải làm sao bây giờ?” Ngu Sở nhíu mày hỏi, “Huynh ấy không còn sức mạnh hỗn độn, ở Ma giới liệu có bị khi dễ hay không?”
Hệ thống im lặng một lúc lâu.
“Thật ra có biện pháp để cho ký chủ Quân Lạc Trần chuyển đổi séc mạnh.” Nó nói, “Sức mạnh ánh sáng gần như có thể hòa tan tất cả mọi thứ, chỉ cần thao tác đúng cách, có thể chuyển đổi thể chất của một người. Chẳng qua là tu vi càng cao thâm thì càng khó khăn mà thôi.”
Thật là trùng hợp.
Năm đó khi Quân Lạc Trần chết, phỏng chừng cũng chỉ mới bước vào kỳ Luyện Khí, hoàn toàn chưa từng tu luyện, sức mạnh sau đó của hắn đều là sức mạnh hỗn độn.
Nếu sức mạnh hỗn độn biến mất, vậy thì Quân Lạc Trần chẳng qua cũng chỉ ở trình độ của người mới mà thôi.
Nếu đã như vậy, vẫn có hy vọng để hắn có thể thay đổi sức mạnh mà nhỉ?
“Nhưng mà…” Hệ thống nói, “Thay đổi thể chất của Quân tiên sinh là một món quà rất quý giá, nếu cô chọn món quà này, sau này tôi sẽ thu hồi nguồn cung cấp vật chất ở Tiên giới.”
Quả nhiên vẫn là hệ thống chó má nhỏ mọn quen thuộc kia.
“Nghịch thiên mà đi quả thật rất khó khăn.” Ngu Sở nói, “Nhưng vật chất tiếp tế là cậu bồi thường cho ta, Quân Lạc Trần cũng giúp cậu nhiều như vậy, danh sách thưởng về hưu của huynh ấy yêu cầu cái này không quá đáng mà, đúng không?”
Hệ thống lại im lặng.
Một lát sau, thanh âm nó cứng ngắc, nó nói, “Vậy thì chuyện này phải do Quân Lạc Trần tiên sinh định đoạt.”
Kỳ thật chính hệ thống cũng hiểu được, nếu để Quân Lạc Trần chọn, Quân Lạc Trần nhất định sẽ lựa chọn đi cùng Ngu Sở.
Chuyện mà Ngu Sở đã định, cơ hồ tất cả đều có thể thực hiện.
Nghe hệ thống nói như vậy, cuối cùng Ngu Sở cũng thấy thoải mái.
Nàng ngâm mình trong suối nước nóng, mở không gian ra, bắt đầu lật lại những gì nàng đã tích lũy được trong những năm qua.
Ngu Sở cho rằng hệ thống đi rồi, không nghĩ tới một lát sau, hệ thống lẳng lặng nói: “Ký chủ Ngu Sở.”
“Thế nào?”
“Thật ra tôi còn có một chuyện chưa từng nói cho cô biết.” Hệ thống nói, “Bởi vì đẳng cấp của ký chủ Quân Lạc Trần cao hơn…”
Bởi vì Quân Lạc Trần lựa chọn cứu nàng, cho nên có một số chuyện, nếu Quân Lạc Trần và Ngu Sở bị chồng chéo lên nhau, chắc chắn hệ thống sẽ ưu tiên lựa chọn Quân Lạc Trần.
Từ ký ức có liên quan đến hắn lúc trước cho đến đoạn ký ức bị phong ấn kia đều là như thế.
“Cậu nói đi.” Ngu Sở nói.
Ngược lại thì nàng thấy rất tò mò, Quân Lạc Trần còn giấu nàng làm những chuyện gì.
“Bởi vì biết được tin tức cô làm xong nhiệm vụ trở về thế giới này, ký chủ Quân Lạc Trần quá mức nhớ nhung cô, tôi đã làm một giao dịch nhỏ với ngài ấy.” m thanh của hệ thống vang lên không chút gợn sóng, “Bất cứ khi nào cô mở không gian lên, ngài ấy đều có thể nhìn thấy cô.”
Ngu Sở ngâm mình trong suối nước nóng nhìn chăm chú vào giao diện không gian trước mặt, nàng trầm mặc.
“Lúc ta tắm thì huynh ấy cũng có thể nhìn thấy ta sao?” Nàng hỏi.
“Đương nhiên là không thể thấy, đây là sự riêng tư của cô, chúng tôi cũng có điểm giới hạn.”
Hệ thống nói ra chuyện này, vốn dĩ là muốn châm dầu vào lửa.
Nhìn dáng vẻ hai người này đồng tâm hợp lực, hệ thống cũng “thức thời” muốn tăng thêm một ít gia vị.
Dựa theo sự hiểu biết của nó về Ngu Sở, Ngu Sở là một người có giới hạn đặc biệt mạnh mẽ.
Tuy rằng nó cao hơn thế giới, nhưng không phải con giun trong bụng người, chỉ có thể phân tích tình huống của nàng từ những việc Ngu Sở làm.
Dựa theo phân tích của hệ thống, Ngu Sở đối xử với Quân Lạc Trần – người đã cứu nàng cũng lãnh đạm cứng rắn như thế, nếu biết Quân Lạc Trần âm thầm nhìn trộm nàng, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Quả nhiên, khi nghe được mỗi lần nàng mở không gian ra, trong giây ngắn ngủi như thế mà Quân Lạc Trần có thể nhìn thấy nàng, Ngu Sở đã rơi vào sự trầm mặc.
Hệ thống hiếm có lúc xấu bụng một lần, lại nghe được âm thanh của Ngu Sở vang lên một lần nữa.
Ngu Sở hời hợt nói, “Mở ra cho ta.”
“Cô, coi nói cái gì?” Hệ thống không thể tin được mà hỏi lại.
“Nếu bình thường đều nhìn thấy, bây giờ đóng lại làm cái gì cơ chứ?” Ngu Sở thản nhiên nói, “Mở ra, để cho huynh ấy xem đi.”
Dừng một chút, nàng lại nói, “Nếu cậu dám nói cho Quân Lạc Trần biết, thế giới này sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu.”
Hệ thống hoàn toàn trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nó miễn cưỡng nói, “Sắp mở máy ảnh không gian, đếm ngược, ba, hai, một.”
Ma giới, mấy tháng nay, Quân Lạc Trần dựa vào sức mạnh Ma thần mà chỉnh đốn các thế lực khác.
Đây cũng là nhiệm vụ chi nhánh mà hệ thống đặt ra cho hắn, để cho hắn tinh lọc Ma giới.
Về cơ bản thì Lạc Trần chỉ đưa ra quyết định quan trọng, cũng như trở thành một nhà lãnh đạo mang tính biểu tượng. Những chuyện lặt vặt khác đều do n Quảng Ly bày ra.
Không thể không nói, năng lực triệu tập của n Quảng Ly rất mạnh, hiện giờ chỉ hơn mấy tháng, dưới tay Quân Lạc Trần đã có một quân đội ma nhân.
Ngày hôm đó, Quân Lạc Trần đang thượng toạ, uống trà, chậm rãi nghe n Quảng Ly cùng mấy đại tướng khác báo cáo, bỗng cảm giác trong đầu truyền đến âm thanh tí tách rất nhỏ.
Là Ngu Sở mở không gian ra.
Kỳ thật, mấy năm nay nàng rất ít khi mở không gian ra nhìn tới nhìn lui, dùng quen tay rồi nên thường chỉ mở ra trong nháy mắt như vậy, hoặc là trong mấy hơi thở mà thôi.
Nhưng đối với Quân Lạc Trần mà nói, thông qua vài giây ngắn ngủi này xác định nàng vẫn ổn, chính là an ủi lớn nhất.
Phải biết rằng, mười năm đầu tiên, Quân Lạc Trần cho rằng hắn vĩnh viễn không thể gặp lại Ngu Sở, chỉ có thể ở lại trong điện Hoả Sơn mãi mãi.
Ngu Sở thỉnh thoảng mở không gian ra, chính là sự mong chờ lớn nhất trong đời này của hắn.
Hiện giờ, nghe thấy tiếng tí tách nho nhỏ vang lên, Quân Lạc Trần theo phản xạ có điều kiện mà nâng mắt lên nhìn.
Kết quả là, trước tiên hắn nhìn thấy mặt nước dao động cùng với sương mù bốc lên.
Nước? Trong tay Quân Lạc Trần cầm chén trà, hắn còn chưa phản ứng lại kịp.
Một giây sau, ống kính di chuyển lên trên, Quân Lạc Trần chỉ thấy trong màn sương mù mờ mịt, Ngu Sở từ trong làn nước mà ra, mái tóc ướŧ áŧ của nàng để xoã sau bả vai trắng nõn, bọt nước trong suốt theo gương mặt nàng chảy xuống.
Tay Quân Lạc Trần run lên, chén trà trực tiếp vỡ vụn.