Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 140

Vì Thẩm Hoài An nên mọi người Tinh Thần Cung mới dừng lại Thiên La sơn trang hơn năm sáu ngày.

Nếu hắn muốn rời đi thì bọn họ tùy thời đều có thể đi.

Ngu Sở phát hiện hình như cảm xúc của Thẩm Hoài An hơi đi xuống nên không lập tức đáp ứng hắn.

“Vào nhà cùng ta.”

Nàng nói.

Thẩm Hoài An đi theo Ngu Sở vào phòng, Ngu Sở ngồi xuống bên cạnh bàn, Thẩm Hoài An thấy vậy tự động cầm lấy ấm trà châm trà cho nàng.

Chờ đến khi hắn rót xong ly trà, Ngu Sở hơi gật đầu.

Thẩm Hoài An biết được ý của nàng, hắn buông ấm trà rồi ngồi xuống ở vị trí đối diện.

“Tâm tình của con không tốt.”

Ngu Sở hỏi, “Làm sao vậy?”

Thẩm Hoài An nói với vẻ bất đắc dĩ, “Sư tôn, con không có việc gì đâu ạ, chẳng qua là phải rời khỏi nhà nên ít nhiều cũng hơi buồn bực chút thôi.”

Ngu Sở biết hắn cũng không hoàn toàn nói thật.

Cứ việc Thẩm gia là gia đình yên ổn nhất, bình thường và đẹp đẽ viên mãn nhất trong tất cả các thành viên Tinh Thần Cung nhưng chia cắt đã hơn mười năm thì chú định có một số việc sẽ trở nên không giống như trước nữa.

Huống chi trong hơn mười năm đó phu thê Thẩm Hồng lại nuôi dưỡng một hài tử.

Thẩm Thiên Dật càng thêm yếu ớt, mẫn cảm, nhiều bệnh hơn so với Thẩm Hoài An; đại biểu cho việc phu thê hai người cần trả giá càng nhiều tinh lực và sự quan tâm yêu thương.

Nhất định là Thẩm Hoài An nhận ra phụ mẫu có hài tử mới, cũng bắt đầu cuộc sống mới cho nên trong lòng mới mê mang mất mát, tưởng rời đi Thiên La sơn trang như vậy.

“Hoài An.”

Ngu Sở nhìn về phía hắn rồi thấp giọng khuyên, “Mặc dù trời nam đất bắc, mỗi người tự có nhân sinh khác nhưng chỉ cần tồn tại một cách hạnh phúc đã là chuyện may mắn rồi.”

“Sư tôn, con đã rõ ạ.”

Thẩm Hoài An nhẹ giọng đáp.

“Ta biết trong lòng con khó chịu nhưng cho đến tận bây giờ đã là kết cục tốt nhất.”

Ngu Sở chậm rãi nói, “Vốn là con không thể theo họ được bao lâu, mấy ngày cuối cùng này chớ có lưu lại tiếc nuối chỉ vì cảm xúc không tốt.”

Nàng nói tiếp, “Chào từ biệt với phụ mẫu con đi.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài An hơi mím, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Giữa trưa, ngọ yến của Thiên La sơn trang vẫn vô cùng phong phú, thậm chí các loại đồ ăn càng ngày càng nhiều chủng loại và đa dạng.

Ngay cả Tinh Thần Cung là môn phái khá thoải mái trong việc ăn cơm, cũng không ăn kiêng nhưng ngoại trừ Hà Sơ Lạc vẫn có thể ăn ra thì những người khác đã bị sơn trân hải vị mỗi ngày của Thiên La sơn trang đút cho nhiều đến mức ăn không vào nổi nữa.

Phu thê trang chủ biết rõ Thẩm Hoài An sẽ nhanh chóng rời đi, hắn ở Thiên La sơn trang càng lâu thì trong lòng hai người họ càng khẩn trương, đành phải mang tâm tình này hóa thành khoản đãi lên trên người của tất cả thành viên Tinh Thần Cung.

Nhưng mà, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Buổi chiều một ngày này, Thẩm Hoài An vẫn theo lẽ thường đi cùng phu thê trang chủ và Thẩm Thiên Dật về tới lầu chính mà bọn họ cư trú.

“Cha, nương, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Tiến vào phòng, Thẩm Hoài An thấp giọng nói.

Trong lòng Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân run lên, Thẩm Hồng quay đầu rồi cười nói, “Không cần vội, tới nào, An Nhi, cùng đánh cờ với cha.”

Không có cách nào, Thẩm Hoài An liền đánh cờ với Thẩm Hồng.

Thẩm Hồng hạ xuống một nước rồi sau đó hỏi nhẹ nhàng bâng quơ, “Khi nào đi?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài An mím lại rồi hắn ngẩng đầu nhìn về phía tóc mai đã già nua của phụ thân.

“Môn phái chúng con đã ra ngoài hơn một tháng, thời gian lâu quá rồi.”

Thẩm Hoài An thấp giọng nói, “Đại khái ngày mai cần phải trở về.”

Thẩm Hồng cầm lấy quân cờ, tay của ông hơi run lên, qua một lúc mới hạ xuống.

“Cũng tốt.”

Thẩm Hồng miễn cưỡng cười nói, “Ngu tiên trưởng là người tốt, đang chịu nỗi đau tang huynh mà vẫn còn đưa con trở về sơn trang vấn an chúng ta.

Chờ sau khi trở về con cần phải tri ân báo đáp, hiếu kính ngài ấy cho tốt.”

“Nhi tử đã rõ.”

Thẩm Hoài An nói nhỏ.

Thẩm Hồng nhẹ nhàng gật đầu.

Nhất thời giữa phụ tử không nói chuyện, chỉ an tĩnh ngầm chơi xong bàn cờ này.

Một bước cuối cùng, Thẩm Hồng hạ cờ thắng lợi.

Thẩm Hoài An buông tay ra rồi cười nói, “Cha, cha thắng rồi, quả thực là lợi hại.”

“Ngươi tiểu tử này.”

Thẩm Hồng cũng nở nụ cười rồi ông lại thở dài, “Con đã trưởng thành, thế nhưng còn biết nhường cha nữa.”

Buổi tối, người của Thẩm gia cùng nhau ăn bữa cơm.

Cảm xúc của Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân không hứng khởi là mấy, đều miễn cưỡng chống đỡ.

Hiện giờ Thẩm Hoài An cũng lớn, không rộng rãi hướng ngoại như khi còn nhỏ nên không khí trên bàn cơm trầm.

May mắn còn có Thẩm Thiên Dật, thiếu niên nói cười hâm nóng bữa ăn, bầu không khí nhanh chóng tốt hơn rất nhiều.

“Tới nào An Nhi.”

Thẩm Hồng cầm lấy chén rượu, “Hai cha con ta làm một ly.”

“Cũng rót cho nương nào.”

Thẩm phu nhân mở miệng.

Ngoại trừ Thẩm Thiên Dật còn quá nhỏ tuổi thì phu thê trang chủ và Thẩm Hoài An đều rót đầy chén, ba người uống một hơn cạn sạch.

Chờ sau khi buông chén rượu, Thẩm Hồng cười nói, “Lần này con trở về, cha nhìn thấy tình huống hiện giờ của con thì cuối cùng cha cũng có thể yên tâm.”

“Đúng vậy.”

Thẩm phu nhân ôn hòa nói, “Lúc ban đầu sau khi con đi được mấy năm, nương và cha con thật sự vô cùng lo lắng cho con, sợ con không thích ứng được cuộc sống tu tiên, sợ con không vui, cũng sợ con có bắt nạt người khác hay không.”

“Nương.”

Thẩm Hoài An nói với vẻ bất đắc dĩ, “Rốt cuộc thì hình tượng của con trong lòng hai người là dạng gị vậy ạ? Cả ngày hai người đều sợ con bắt nạt người khác.”

“Đây cũng là lo lắng con cho nên mới suy nghĩ một vài chuyện không hay.”

Thẩm phu nhân cười nói, “Hiện giờ biết được các sư đệ muội của con đều là người tốt, thấy các con hòa thuận vui vẻ, Tinh Thần Cung thân như một nhà làm nương và cha con cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”

Thẩm Hoài An cúi đầu, hắn rót đầy chén rượu cho mình.

Cho đến khi mẫu thân cười cười tâm sự thì Thẩm Hoài An mới bừng tỉnh phát hiện, cảm thấy người nhà lạ lẫm với chính mình không chỉ có bản thân hắn.

Ở trong mắt hắn, quan hệ của phụ mẫu và đệ đệ càng thân mật hơn, đã không có chỗ để hắn chen chân nữa rồi.

Nhưng ở trong mắt phụ mẫu nhìn hắn lại làm sao không phải như thế?Đối với Thẩm Hoài An mà nói, không biết từ khi nào sư phụ đã thay thế phụ mẫu, năm sư huynh đệ muội cũng trở thành người nhà chân chính của hắn.

Người của Thẩm gia đã sớm hướng về nhân sinh của mình mà cất bước đi tới, nhưng vậy lại có thể như thế nào đây?“Cha, nương.”

Thẩm Hoài An cầm lấy chén rượu và nói, “Nhi tử xin kính hai người.”

Hắn uống một ly cạn sạch rồi lại rót đầy cho mình chén nữa, liên tiếp làm 3 chén.

Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân đều im lặng không nói mà chỉ nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt của hai phu thê chảy xuôi nhàn nhạt bi thương.

Cho dù EQ của Thẩm Thiên Dật rất cao nhưng bất quá hắn cũng chỉ là hài tử bảy tám tuổi, thấy cảnh như vậy làm hắn hơi khẩn trương nhìn bọn họ.

Sau ba chén, Thẩm Hoài An buông chén rượu rồi cười.

“Chỉ cần cha nương và tiểu đệ đều tốt thì con cũng yên tâm.”

……Bữa cơm này ăn rất chậm, cho đến khi sắc trời đã hoàn toàn tĩnh lặng, khi toàn bộ sơn cốc cũng an tĩnh thì Thẩm Hoài An mới rời khỏi lầu chính.

Phàm nhân uống rượu xong có thể mượn rượu tiêu sầu.

Gặp phải nan đề lớn chỉ cần uống say ngủ một giấc thì ít nhất cũng có được một đêm ngủ ngon.

Nhưng đối với Thẩm Hoài An mà nói, dù cho vừa mới uống nhiều đến đâu thì đầu óc của hắn vẫn thanh tỉnh giống như đang tích rượu chưa thấm.

Hắn bước qua con đường nhỏ tĩnh lặng, tất cả những thứ quen thuộc của Thiên La sơn trang ở trước mắt đều đi ngang qua.

Trước nay Thẩm Hoài An là người quyết đoán, chẳng sợ khi hắn mười bốn tuổi nhất quyết không muốn rời khỏi nhà, dù có la lối khóc lóc lăn lộn chơi xấu cũng muốn ở lại.

Mà khi hắn ý thức được mình chỉ có một con đường tu tiên có thể đi liền không do dự rời đi cùng Ngu Sở, từ lúc đó không còn nhắc tới những chuyện như quá lưu luyến trong nhà và nhớ mong phụ mẫu nữa.

Ở mười bốn tuổi rời khỏi nhà hắn đã chuẩn bị tất cả nhưng đến tận hôm nay trong lòng vẫn tích tụ phiền muộn.

Thẩm Hoài An tiến về phía trước, đầu gối như rót chì vậy.

Thẩm gia sau lưng hắn càng lúc càng xa, phía trước chỉ có rừng cây xanh um tươi tốt và con đường nhỏ che khuất đi viện của Tinh Thần Cung, làm bạn với hắn chỉ có hình bóng của hắn.

Trên đoạn đường này Thẩm Hoài An cảm nhận được nỗi cô độc từ trước tới nay chưa từng có.

Hắn bước từng bước ra khỏi rừng cây, cuối cùng trước mắt rộng mở thông suốt lộ ra độc viện sau rừng cây.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu, hắn ngẩn ngơ.

Hắn nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang ngồi trên mái hiên cao cao, nàng chống mặt của mình, làn váy nhẹ nhàng lay động theo gió nhẹ.

Hai người đối mắt với nhau, Cốc Thu Vũ ngoắc ngoắc tay về phía hắn rồi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Mũi chân của Thẩm Hoài An chĩa xuống đất, bay lên mái hiên rồi ngồi xuống bên người Cốc Thu Vũ.

Hắn xoay người nhìn nhìn phía sau rồi thấp giọng nói, “Sư muội muốn nói cái gì là phía dưới nghe thấy hết đấy.”

Cốc Thu Vũ tiện tay ném một cái phù che chắn ở một bên trên mái hiên rồi nói, “Lúc này là được rồi chứ.”

Loại phù che chắn này có thể tiêu trừ âm thanh ở phụ cận trong phạm vi nhỏ, không cho âm thanh truyền ra ngoài.

Nếu muốn cố tình nghe thì Tiểu Hồ có thời gian tu luyện ngắn nhất vẫn có thể cởi bỏ.

Nhưng các sư huynh đệ cũng không nhàm chán như vậy, nếu Cốc Thu Vũ dán lên thì sẽ không có người cố ý cởi bỏ.

Thẩm Hoài An không biết phải làm sao nên chỉ có thể gật đầu.

Cốc Thu Vũ xoay người đưa vò rượu mới để ở sau lưng cho hắn.

“Rượu của phàm nhân không thú vị.”

Cốc Thu Vũ nói, “Muội tự mình ủ rượu, muốn nến thử không?”

Thẩm Hoài An không nhiều lời, hắn mở bình rượu ra, Cốc Thu Vũ lại biến ra hai cái ly như đang dùng ma thuật vậy.

Nhìn thấy động tác lưu loát của nàng, Thẩm Hoài An không nhịn được nở nụ cười.

“Sư muội chờ huynh ở đây là vì muốn uống rượu với huynh sao?”

Thẩm Hoài An cười hỏi.

“Đúng là muội muốn cho sư huynh nếm thử mà.”

Cốc Thu Vũ nhún vai.

Thẩm Hoài An rót đầy cho mình và cho Tiểu Cốc, hắn cần chén rượu uống hết một ngụm theo thói quen thì lập tức bị ho khan.

Không hổ là người biết điều phối nhất Tinh Thần Cung, men say quá lớn, thậm chí Thẩm Hoài An còn hoài nghi có phải Cốc Thu Vũ dùng độc làm gia vị hay không.

“Như thế nào?”

Cốc Thu Vũ nhìn hắn rồi cười nói, “Rượu của phàm nhân sư huynh uống không có việc gì nhưng rượu của muội chỉ cần sư huynh không dùng chân khí đi giải thì nhất định sẽ có cảm giác say.”

Thẩm Hoài An lắc đầu cười, hắn cầm chén rượu uống hết từng chút một rồi lại rót thêm một ly cho mình.

Cốc Thu Vũ viết tâm tình của hắn không tốt nên vẫn luôn không ra tiếng.

Nhưng thấy Thẩm Hoài An liên tục uống đến nửa bình thì nàng đành nhẹ nhàng mở miệng.

“Được rồi, Thẩm Hoài An.”

Nàng thấp giọng nói.

Thẩm Hoài An nhìn về phía nàng, hắn cười bất đắc dĩ, “Sư muội cầm rượu chờ huynh, vậy mà hiện giờ lại không cho huynh uống?”

“Sư huynh đừng cười nữa.”

Cốc Thu Vũ không nhịn được nói, “Sư huynh như vậy làm lòng muội khó chịu.”

Ý cười trên khóe miệng của Thẩm Hoài An dần dần biến mất.

Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào chén rượu, ánh mắt dần dần mờ mịt.

“Cho dù thân tình không có cách nào dứt bỏ nhưng chung quy tiên phàm có khác.”

Hắn lẩm bẩm, “Sau lần này chỉ sợ huynh sẽ không trở lại.”

“Thẩm Hoài An……”

Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng gọi.

“Huynh trở về ngoại trừ tăng thêm bi thương cho phụ mẫu, nhiễu loạn cuộc sống của họ và tiểu đệ ra thì không còn dùng để làm gì khác.”

Thẩm Hoài An nhìn về phía nàng, hắn cười tự giễu, “Huynh như vậy rất máu lạnh sao?”

Trong lòng Cốc Thu Vũ khó chịu, trong tay nàng còn cầm chén rượu đã không nhịn được nhướn người lên phía trước, vươn ra cánh tay ôm chặt lấy Thẩm Hoài An.

Mùi hương mái tóc của cô nương quanh quẩn ở chóp mũi làm Thẩm Hoài An ngẩn ngơ.

Qua vài giây hắn mới vươn tay chậm rãi để lên trên lưng Cốc Thu Vũ, dần dần càng siết chặt hơn.

Hắn cúi đầu vùi vào bả vai của Cốc Thu Vũ.

“Bọn muội sẽ rời khỏi huynh sao?”

Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn của Thẩm Hoài An cất lên. Đọc‎ 𝒕ruyện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ ==‎ 𝒕r‎ ùm𝒕ruyện.Vn‎ ==

Cằm của Cốc Thu Vũ đặt lên bả vai của Thẩm Hoài An, nàng giương mắt nhìn ánh trăng đang vắt vẻo trên không trung, Thẩm Hoài An chưa khóc nhưng nước mắt lại từ khóe mắt của Cốc Thu Vũ chảy xuống.

“Bọn muội vĩnh viễn sẽ không rời khỏi sư huynh mà.”

Cốc Thu Vũ nhẹ giọng nói, “Tinh Thần Cung sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chúng ta tu luyện cùng nhau, phi thăng cùng nhau, đi Tiên giới cũng không xa rời nhau, có được không?”

Giọng nói khàn khàn của Thẩm Hoài An cất lên, hắn ừ một tiếng.

Hai người tách nhau ra, Thẩm Hoài An cúi đầu, dưới ánh trăng Cốc Thu Vũ nhìn thấy trên mặt Thẩm Hoài An ướŧ áŧ, ngay cả khóe mắt cũng hơi ửng đỏ, không còn thấy thần thái sáng láng như ngày thường của hắn nữa.

Ma xui quỷ khiến, Cốc Thu Vũ gần sát vào Thẩm Hoài An.

Nàng nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của hắn..