Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 92

“Cha, sao người không ở nhà cho yên lành mà lại đến chỗ này thế?”

Lý Thanh Thành nghi hoặc hỏi.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt của Lý Quang Viễn càng ngày càng nặng nề là tức khắc cảm thấy không ổn.

--

- Đây là dấu hiệu của việc muốn bị đánh đây!Quả nhiên, Lý Quang Viễn cởi giày cầm lên muốn đánh Lý Thanh Thành, cơ thể của Lý Thanh Thành đã có thói quen tạo thành tự nhiên nên lập tức bắt đầu né trái né phải.

“Ngươi còn hỏi ta? Ta còn muốn hỏi ngươi đây! Sao ngươi lại ở chỗ này, không phải là ta đã cho ngươi đi bái sư sao?”

Lý Quang Viễn cắn răng rồi hạ giọng, “Ngươi không chịu đi sao? Một năm rưỡi nay ngươi đều ở bên ngoài lêu lổng hả?!”

“Con! Ôi trời……”

Lý Thanh Thành không có chỗ để trốn nên chỉ có thể che đầu lại rồi ngồi xổm xuống, giọng nhỏ lại với vẻ đáng thương, “Con đi mà! Con……”

“Có phải ngươi biểu hiện lề mà lề mề khiến người ta không nhìn thấy ngươi?!”

Không đợi Lý Thanh Thành giải thích, Lý phụ quát khẽ một tiếng rồi bắt đầu lấy đế giày đánh Lý Thanh Thành.

Nếu là trước kia Lý Thanh Thành đã sớm mượn cơ hội này lăn lê bò toài ra khóc lóc nhưng ngay lúc này hắn cũng không dám lớn tiếng kêu ca, chỉ có thể đè giọng xuống.

Hắn che lại đầu rồi nói nhỏ, “Cha, trước hết cha đừng đánh con, con có vào môn phái, con……”

“Ngươi bị người đuổi về?!”

Lý Quang Viễn trừng mắt.

Lý Thanh Thành hoàn toàn không còn gì để nói, hình tượng cà lơ phất phơ của hắn đã thấm vào lòng Lý Quang Viễn rồi, thật đúng là cha ruột, một lời không hợp là đấu võ.

Không có biện pháp, Lý Thanh Thành chỉ có thể ra tay che lấy miệng của Lý Quang Viễn rồi ấn ông ấy ngồi xổm xuống với mình.

Tức khắc Lý Quang Viễn kinh ngạc, công phu của Lý Thanh Thành là ông và người Lý gia cùng nhau truyền thụ dạy dỗ hắn, Lý Thanh Thành có thể phòng thân nhưng tuyệt đối không đánh lại được người trong nhà.

Bọn họ từ biệt nhau cùng lắm mới được một hai năm thế nhưng khi Lý Thanh Thành ra tay ông đã không theo kịp.

“Cha, cha để con nói xong đi đã.”

Lý Thanh Thành thấp giọng kể, “Con và các sư huynh đến Đế Thành chấp hành nhiệm vụ chứ không phải bị người đuổi đi.

Cha nói nhỏ chút, trong thành có ma tu đấy, nhỡ đâu bọn chúng phát hiện ra chúng ta thì không tốt đâu.”

Nói xong tình huống, lúc này Lý Thanh Thành mới buông Lý phụ ra.

Lý Quang Viễn không thể tin được cứ nhìn Lý Thanh Thành từ trên xuống dưới, có vẻ như không quá tin tưởng Lý Thanh Thành sẽ thành thành thật thật đi tu tiên, ông hoài nghi, “Vậy các sư huynh của con đâu?”

Lý Thanh Thành giơ lên ngón tay, bên cạnh đại thụ sau lưng hắn có bốn cái đầu đồng loạt xông ra.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ vừa mới thấy quá trình Lý Thanh Thành bị đánh, bọn họ ngượng ngùng xuất hiện vì chính bản thân họ cũng rất muốn cười.

“Chào bá phụ.”

Bốn người đồng loạt nhỏ giọng chào hỏi.

Lý Quang Viễn dại ra mà gật đầu, qua vài giây mới liên tục chào lại, “Chào các vị, chào các vị!”

Lý phụ quá mức khiêm tốn khách khí gần như đã khắc vào trong xương cốt là do vài chục năm nay bị những người khác bắt nạt mà ra, ngay cả đối với tiểu bối còn cung kính như vậy.

Nhưng ông lại gặp phải đệ tử Tinh Thần Cung hiểu lễ phép nên Lý Quang Viễn khách khí như vậy làm bốn người phải đáp lễ lại.

Hai bên cứ ngươi kính ta ta kính ngươi, nếu không phải Lý Thanh Thành ra tay ngăn cản thì phỏng chừng bọn họ có thể ở đây kính nhau cả một ngày.

Nhưng biểu cảm của ông còn có vẻ không tin.

Nguyên nhân không chỉ có hắn mà bốn người còn không có bỏ dịch dung quyết nên Lý phụ nhìn kỹ cũng chỉ cảm thấy bốn sư huynh sư tỷ của Lý Thanh Thành giống như hài tử nhà hàng xóm đầu thôn, thoạt nhìn quá đỗi bình thường, căn bản không có dung mạo tiên nhân tu tiên trong tưởng tượng của ông.

Lý Thanh Thành thấy vẻ mặt dại ra của cha mình thì biết nhất định ông đang hiểu lầm.

“Cha, đây không phải là khuôn mặt thật của họ, chúng con đang ngụy trang thôi.”

Lý Thanh Thành cực chẳng đã mà nói, “Cha xem đi.”

Hắn bấm ngón tay niệm thần chú cũng biến thành bộ dáng người xa lạ ngay lập tức.

Tuy ngoài miệng Lý Quang Viễn luôn mắng nhi tử nhưng kỳ thật trong lòng ông rất tán thành bộ dạng và tài hoa của Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành cố ý làm chính mình thành cái bộ dáng biếng nhác không thích gọn gàng nhưng thực ra lại là người rất tuấn tú.

Sau khi hắn biến xong, cảm giác mang lại đúng là người nhà quê bình thường.

Lý Quang Viễn hiểu được, ông liên tục khom lưng chắp tay thi lễ với nhóm người Lục Ngôn Khanh, “Thì ra là thế, thật sự xin lỗi các vị tiên trưởng, thảo dân đã quấy rầy các vị rồi.”

Hài tử Tinh Thần Cung ai dám chịu nổi đại lễ của trưởng bối như vậy? Bèn lập tức vội vàng kính lại.

“Cha, cha không cần cẩn thận như vậy.”

Lại đến lượt Lý Thanh Thành ngăn cản sự khách sáo vĩnh viễn này, hắn bất đắc dĩ nói, “Sư huynh sư tỷ của con đều là người tốt, sư tôn cũng vậy.”

Lý Quang Viễn a một tiếng rồi hỏi, “Vậy sư tôn của con đâu?”

“Sư tôn vào Đế Thành rồi ạ.”

Lý Thanh Thành thưa, “Đúng rồi cha, cha biết tin tức gì không ạ?”

Nói đến bản lĩnh giữ nhà của mình, lúc này Lý Quang Viễn mới nghiêm túc một ít.

“Âm khí ở Đế Thành quá nặng, đại hung a.”

Ông nói, “ta hoài nghi trận pháp này cũng là một trong những nguyên nhân, trận pháp này ác độc đến cùng cực, sát khí quá nặng.”

“Lão tiên sinh, ngài nhận biết được phiến đá này không ạ?”

Lục Ngôn Khanh nghi hoặc hỏi.

Ngu Sở không cho bọn họ vào thành, các đồ đệ của Tinh Thần Cung liền tụ với nhau nghiên cứu phiến đá.

Trên phiến đá đều là văn tự thượng cổ cực kỳ khó hiểu, năm người bọn họ liều mạng nửa ngày cũng chỉ có thể đọc hiểu vài câu.

Lý Quang Viễn hơi gật đầu.

Ông mang mọi người ngồi xuống bên canh phiến đá rồi chỉ vào nó, “Các vị xem, ý nghĩa của cổ văn này đó là nói nó chính là huyết trận hiến tế, lấy tính mạng của tam tộc là nhân huyết, tiên huyết, ma huyết làm đại giới dâng lên tế phẩm để thỉnh cầu mở hư vô chi đạo giữa hai giới nhân ma, cầu xin tổ tông lâm thế.”

Đọc xong, vẻ mặt của Lý Quang Viễn cũng nghiêm túc.

“Đây là muốn toàn bộ bá tánh Đế Thành cùng nhau chết a.

Huyết trận này tổn hại công đức quá lớn.”

Mọi người đều khϊếp sợ.

Bọn họ vốn nghĩ rằng ma tu bắt đi tu sĩ là để tiến công Tu Tiên giới, trăm triệu không ngờ tới bọn chúng lại làm việc cương quyết đến thế, muốn trực tiếp triệu hoán người ở Ma giới tới?“Đây là tương lai mà gia gia nhìn đến sao?”

Lý Thanh Thành nghi hoặc.

Lý phụ lắc đầu, “Chỉ dựa vào trận này còn không đủ xứng hủy diệt vạn vật thương sinh.

Nhưng…… Nếu trận này trở thành sự thật thì kết cục cũng là thảm kịch nhân gian.”

“Kẻ này thật sự thiếu đạo đức, ngay cả đồng bào ma tu của chính mình đều không buông tha.”

Lục Ngôn Khanh trầm giọng bất bình.

“Làm sao bây giờ?”

Thẩm Hoài An nhíu mày, “Một mình sư tôn ở bên trong đấy, chúng ta thật sự không đi hỗ trợ sao?”

“Sư huynh đã quên sư tôn nói thế nào rồi?”

Cốc Thu Vũ nói, “Người để chúng ta chờ ở bên ngoài thì chúng ta phải chờ đợi.”

Các đồ đệ lo lắng cho Ngu Sở nhưng vì lời dặn của nàng nên không dám tự tiện hành động.

Kẻ nào tự ý hành động sẽ bị trục xuất sư môn, trong bọn họ ai dám đi đây?Mọi người hết đường xoay sở thì bỗng nhiên Tiêu Dực nghĩ đến, “Nhà đệ có thể xem tương lai sẽ như thế nào không?”

“Đúng vậy, Lý Thanh Thành, đệ có thể nhìn được hướng đi tương lai của Đế Thành không?”

Thẩm Hoài An cũng nghĩ tới.

Lý Thanh Thành lộ ra vẻ mặt khó xử, “Cái này……”

Không đợi hắn nói chuyện thì Lý phụ đã trả lời, “Có thể xem.”

Muốn nhìn hướng đi tương lai không phải đơn giản chỉ là tu vi cao hay thấp mà còn là tu hành không ngừng được tích lũy hàng năm.

Tuy Lý Thanh Thành đã là thiên chi tài tử trong thế gia bói toán ngoại trừ Lý thừa tướng, cũng là người có hy vọng tương lai sánh vai được với Lý thừa tướng nhất.

Nhưng số tuổi lịch duyệt cản trở nên vấn đề lớn này Lý Thanh Thành kém hơn phụ thân.

Nhưng biết trước tương lai sẽ tổn thương thọ mệnh.

Nhìn phụ thân không nói một lời liền thật sự muốn xem nên Lý Thanh Thành duỗi tay ra tóm lấy cổ tay của ông.

“Để con làm đi.”

Lý Thanh Thành trầm giọng, “Cho dù xác suất tính chuẩn không bằng cha nhưng cũng đủ dùng.”

Hắn là người tu tiên, thiếu năm mười năm thọ mệnh cũng không có việc gì, nếu để cha ruột làm thì Lý Thanh Thành sợ Lý Quang Viễn vừa thấy xong liền trực tiếp chết ở đây luôn.

Lý Thanh Thành vừa định để các sư huynh hỗ trợ thì bỗng nhiên cảm thấy mặt đất chấn động, thậm chí trên bầu trời còn hình thành đám mây tầng tầng lớp lớp tối tăm tập trung hướng về trung ương Đế Thành mà tụ lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Quang Viến cả kinh.

Người của Tinh Thần Cung lại biết có lẽ ở trong thành Ngu Sở hoặc Võ Hoành Vĩ đã thăm dò được chân tướng nên động thủ?“Tiểu Thanh, trước hết đệ mang cha đệ rời đi nơi này.”

Lục Ngôn Khanh trầm giọng, “Để người nhà của đệ đi ra ngoài tránh đã.

Tiểu Cốc, muội đi giúp đệ ấy.

Ba người bọn huynh sẽ rút lui sau.”

Lục Ngôn Khanh phân phó xong thì mọi người liền hành động.

Lý Thanh Thành đưa Lý Quang Viễn đến nơi khá xa rồi sau đó nói, “Trước tiên cha ở nơi này một lúc đã rồi con trở về đưa nương và nãi nãi đến đây sau.”

Lý Quang Viễn biết chính mình đi cũng chỉ thêm phiền nên đành gật đầu nhìn Lý Thanh Thành và Cốc Thu Vũ chạy về phía thôn.

Bên kia, lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực và Thẩm Hoài An nhìn ra được đây là người tu tiên trong Đế Thành muốn triệu hoán lôi đình đến phá hủy trận pháp, bọn họ vừa hướng về nơi xa hơn lại vừa thuận tiện sơ tán bá bánh.

Cũng chính như bọn họ suy nghĩ, Võ Hoành Vĩ và Ngu Sở một người ở trong tối điều tra chứng cứ của ma tu còn một người dẫn dắt hàng đế nói ra chân tướng, xác định mục đích chân chính của bọn chúng xong là lập tức quyết định động thủ giải quyết toàn bộ tranh chấp.

Nhạc hoàng đế muốn dùng người tu tiên để luyện chế đan dược trường sinh bất lão, quả thực gã đúng là biếи ŧɦái.

Mà Lâm Lượng cũng không tốt hơn chỗ nào, lão muốn dùng oan hồn cả một tòa thành để triệu hoán tổ tông của mình tới Nhân giới, quả thực là phát rồ.

Hai kẻ này không phải là thứ tốt lành gì, chết đi mới là cống hiến lớn nhất đối với thế giới này.

Lâm Lượng cực kỳ tự phụ, tự cho rằng chính mình đã là đối thủ của Võ Hoành Vĩ, kỳ thật là bằng không.

Lão có thể đi ngang trong Tu Ma giới do một phần là thực lực của lão đúng là rất cao, nhưng càng nhiều hơn là xuất thân của chính lão và các loại pháp bảo Ma giới mà gia tộc lưu truyền bên người mới cho lão có sự tự tin mù quáng như vậy.

Tuy rằng Lâm Lượng rất mạnh nhưng còn xa lắm mới bằng Võ Hoành Vĩ.

Chẳng qua dù chưa tới Đại Thừa kỳ của Tu Ma giới nhưng trình độ của Lâm Lượng cũng đã tới Hợp Thể kỳ dưới Đại Thừa kỳ.

Vì để mở đầu cho ổn thỏa nên Ngu Sở ở một bên bám trụ Lâm Lượng còn Võ Hoành Vĩ ở bên khác dứt khoát thi triển thuật pháp của mình.

Ông liên tiếp sử dụng hai loại thuật pháp quy mô lớn, một cái là mang tất cả những người thường ở trong trận pháp toàn Đế Thành chuyển dời đến nơi an toàn bên ngoài Đế Thành.

Một cái khác đó là chiêu thưc hệ lôi mạnh nhất trong các chiêu thức --

- Hư Không Lôi Dẫn quyết để triệu hoán ra sấm sét, thừa dịp Lâm Lượng không chú ý là trực tiếp đánh xuống các nơi trong trận pháp, những tiếng sấm ầm ầm vang lên.

Phuật pháp hệ lôi của ông có quy mô và năng lượng cực kỳ cường đại, đừng nói là hủy diệt trận pháp mà ngay cả một thành còn có thể san thành bình địa.

Tia chớp chói mắt cứ ầm ầm ầm vang lên giống như thác nước màu trắng từ không trung đánh xuống toàn bộ Đế Thành, vang lên tiếng ong ong làm chấn động màng tai.

Bá tánh ngoài thành chỉ cho rằng thần linh tức giận nên thi nhau quỳ xuống dập đầu, còn trong Đế Thành, lôi điện đang đan xen chồng lên nhau, Ngu Sở và Lâm Lượng đánh nhau đến kịch liệt.

Lôi chú này cần Võ Hoành Vĩ không ngừng thi triển cho nên nhiệm vụ đối kháng với ma tu liền thuộc về Ngu Sở.

Trình độ của Lâm Lượng đã là cấp bậc cao nhất ngoại trừ Đại Thừa, lão thấy Ngu Sở còn trẻ tuổi nên mới đầu không để trong lòng, không nghĩ tới lại khó chơi đến thế.

Vốn dĩ ma tu đánh giặc luôn rộng tay rộng chân, sẽ dùng đấu pháp không muốn sống giống như hận không thể hủy hoại tất cả mọi thứ xung quanh mình, không giống người tu tiên động thủ với nhau còn sợ danh tiết bị hao tổn nên vẫn hay thu tay.

Lâm Lượng cũng không thèm để ý đến Đế Thành và hoàng cung nhưng lão còn cần sử dụng nơi này cho nên đánh nhau càng bó tay bó chân.

Ngu Sở cũng mặc kệ nhiều như vậy, từ khi tới thế giới này nàng hiếm khi có cơ hội động thủ.

Lần này trực tiếp dùng trường tiên mà Thái Thăng chân nhân đưa cho nàng, đánh đến mức làm Lâm Lượng chật vật không thôi.

“Chuyện này không có khả năng!”

Lâm Lượng cả giận, “Ngươi chỉ là tiểu nhà đầu còn trẻ tuổi sao có thể là đối thủ của ta được!”

Đương nhiên là lão không biết rằng ‘tiểu nha đầu’ trong miệng lão ở một thế giới khác đã có thực lực bay lên Tiên giới, mấy năm nay chậm rãi hấp thu thực lực mà thế giới khác chứa đựng nên đương nhiên mới lợi hại như thế.

Đối với Ngu Sở mà nói, Lâm Lượng dễ đánh bại được nhưng những pháp bảo kỳ kỳ quái quái trong tay lão mới khá là phiền toái.

Nàng không hiểu biết nhiều về ma tu, pháp bảo kỳ kỳ quái quái của ma tu làm người rất đau đầu.

Nàng nghĩ đánh xong trận Đế Thành này thì mấy đồ chơi Ma giới đó nàng phải mang về nghiên cứu mới được.

Có pháp bảo dùng lên cực kỳ thiếu đạo đức hơn nữa còn rất thích đánh lén người, nếu không phải Ngu Sở không là người tốt gì thì nói không chừng thật sự bị thương.

Nhưng nếu có thể lấy đi nghiên cứu rồi tự mình làm một bộ pháp bảo Tu Tiên giới đi đánh lén người khác cũng không tồi chút nào..