Vậy Thì Ly Hôn Đi

Chương 15: Kiều Tấn Uyên có gương mặt mê hoặc lòng người.

Thật ra từ hôm mua que thử thai đó, tinh thần của cô vẫn luôn phấn khởi, về sau có kết quả xét nghiệm liền bị bắt đầu không vui, ý định làm lại từ đầu, chờ đợi hàng tiếng đồng hồ ở nhà hàng Tâm Ý, trên đường thiếu chút nữa bị cưỡиɠ ɧϊếp, thoát chết trong gang tấc... Cho đến bây giờ, đã cực kỳ mệt mỏi. Mới đầu chỉ là không muốn nhìn thấy Kiều Tấn Uyên, mới cố ý nhắm mắt lại, sau đó thế nhưng bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô phát hiện thân mình như đang chuyển động, cố sức mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy yết hầu của người đàn ông, tiếp đến là chiếc cằm cứng rắn cùng ngũ quan —— cô đang ở trong ngực Kiều Tấn Uyên. Biết rõ phản đối cũng vô dụng, nên cô không giãy dụa, mí mắt lại cụp xuống, tiếp tục ngủ.

Kiều Tấn Uyên ôm cô đi vào phòng ngủ, thân thể phụ nữ mềm mại, mùi rượu vang đỏ còn chưa hoàn toàn tản đi, khoảng cách gần khiến mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi, anh không khỏi có chút tâm viên ý mã, nhưng ngay sau đó nhìn thấy vết bầm tím trên cổ cô, suy nghĩ nhất thời bay lên chín tầng mây. Anh đặt Dư Thù lên giường, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, tắt đèn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Chờ anh xuống lầu, phát hiện Kiều Húc đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, cúi đầu ấn cái gì đó trên điện thoại di động. Nghe được tiếng bước chân của anh, Kiều Húc ngẩng đầu lên, giải thích: "Cháu nói với Tần Ngữ một tiếng, miễn cho cô ấy lo lắng. "

Kiều Tấn Uyên gật gật đầu, nói: "Đi ngủ đi, những chuyện khác ngày mai lại nói. "

Kiều Húc vừa về nước, còn chưa điều chỉnh được múi giờ, nên không buồn ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, hỏi: "Chú, cháu ở đâu? "

Nhà này anh lần đầu tiên đến, không giống với căn nhà trước, lúc nào cũng có phòng riêng cho anh.

Kiều Tấn Uyên mệt mỏi phất phất tay: "Phòng thứ nhất trên lầu hai là phòng ngủ chính, những phòng khác cháu tùy tiện chọn đi. "

Kiều Húc lên lầu, vừa đến khúc cua cầu thang, bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Chú, căn nhà này không tốt, quá lớn. "

Kiều Tấn Uyên mắng: "Tật xấu thật nhiều, ở không quen thì cháu có thể đi tìm nhà khác. "

Kiều Húc nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Một căn nhà lớn như vậy, bình thường chú lại không về nhà, thím nhỏ ở một mình sẽ không cô độc sợ hãi sao? "

Kiều Tấn Uyên ngơ ngẩn.

Kiều Húc xoay người lên lầu.

Đêm nay Kiều Tấn Uyên không ngủ, anh đi dạo trong nhà vài lần, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Quả thật quá lớn. Lúc ấy anh cảm thấy bên này là phòng Giang Cảnh, hoàn cảnh tốt, an ninh cũng không tệ, hơn nữa phòng lớn ở cũng thoải mái, hoàn toàn không nghĩ qua Dư Thù ở nhà một mình có thể sợ hãi.

Nhưng cũng không thể vừa mới dọn tới lại chuyển đi, bởi vì Dư Thù không thích thường xuyên chuyển tới chuyển lui —— cô rất yêu cái cũ. Hơn nữa trải qua chuyện tối hôm qua, cô khẳng định bị tổn thương tâm lý cực lớn, thời điểm này cũng không thích hợp chuyển nhà. Cũng may Kiều Húc đã trở lại, trong khoảng thời gian này có thể chơi cùng cô, tuổi tác bọn họ tương đương, chắc hẳn Dư Thù có lời nào trong lòng đều sẽ nói với cậu ấy, chỉ cần cậu ấy khuyên giải thật tốt, bóng ma này sẽ tiêu tan.

.

Dư Thù ngủ mãi đến chiều mới tỉnh lại, cảm giác khó chịu trên người gần như tiêu tán, cổ họng khô đến bốc khói. Cô ngồi dậy, muốn xuống giường rót một ly nước uống, kết quả phát hiện bên mép giường có một người nằm sấp, là Kiều Tấn Uyên.

Anh ngồi trên một chiếc ghế thấp, tay trái tựa vào mép giường. Một đôi chân dài ủy khuất cuộn tròn dưới đất, tóc có chút loạn. Mặc dù đã ngủ say, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Dư Thù quan sát anh. Kiều Tấn Uyên có gương mặt mê hoặc lòng người, nhìn khuôn mặt này, bạn sẽ cảm thấy, vô luận anh phạm phải sai lầm gì, cho dù là gϊếŧ người phóng hỏa, đều có thể tha thứ. Nhưng cô đã không còn là cô bé thích mơ mộng kia, cô cần một người có thể làm bạn với cô, bảo vệ cô, có thể nương tựa lẫn nhau, yêu mà ở bên nhau, chứ không phải là một thần tượng vĩnh viễn không thể thấu hiểu, càng không thể chạm tới.

Cô dời ánh mắt, xốc chăn lên nhẹ nhàng xuống giường, phát hiện trên tủ đầu giường đặt một hộp quà được đóng gói tỉ mỉ, bên cạnh là một bó hoa hồng tươi đẹp mềm mại. Giữa hoa hồng có một tấm thiệp với dòng chữ khoẻ khoắn của Kiều Tấn Uyên. Dư Thù nhìn lướt qua, không nhìn kỹ là viết gì, liền rời khỏi phòng ngủ.

Mặc dù thanh âm đóng cửa rất nhẹ, nhưng Kiều Tấn Uyên vẫn bị đánh thức, chờ anh chỉnh đốn xuống lầu, nhìn thấy Dư Thù cùng Kiều Húc ngồi cạnh nhau trong phòng khách, hai người đang mở quà. Dư Thù nhìn qua còn có chút suy yếu, nhưng trên mặt mang theo nụ cười, là nụ cười thật lòng vui sướиɠ.

Anh đi tới gần, phát hiện Kiều Húc tặng son môi, xếp thành hàng hơn mười thỏi, liếc mắt một cái, nhìn không ra có bao nhiêu khác biệt. Anh nhớ tới vừa rồi trước khi ra khỏi cửa nhìn quà của mình một cái, Dư Thù ngay cả chạm vào cũng không chạm một chút, đây chính là bút ghi âm đa chức năng mới nhất, anh cho rằng cô sẽ thích.

Anh nhìn hai người trên ghế sofa. Bọn họ bắt đầu đi học cùng nhau từ mười lăm tuổi, suốt bảy năm đều ở cùng một chỗ, cho dù sau đó chia xa ba năm, nhưng nhìn cách bọn họ ở chung, không hề có xa cách. Hơn nữa tuổi tác xấp xỉ, bỗng nhiên cho anh một loại cảm giác thanh mai trúc mã.

Loại cảm giác này vô cùng không tốt, anh lập tức đi qua, cưỡng ép phá hoại bầu không khí này.

Thật ra lúc anh xuống lầu, Dư Thù đã phát hiện ra, nhưng cô giả vờ không nhìn thấy. Bất quá Kiều Húc cũng không dám làm như vậy, thấy anh đi tới, lập tức kêu lên: "Chú. "

Kiều Tấn Uyên che đi cảm xúc trong đáy mắt, cố ý nhìn đồng hồ, nói: "Sắp sáu giờ rồi, cơm tối hai người muốn ăn cái gì? "

Kiều Húc nói: "Cổ họng thím nhỏ còn chưa khỏe, không bằng ăn cháo? Hòa Ký thì sao? "

Kiều Tấn Uyên nhíu mày. Hòa Ký ở Dương Thành chỉ có một cửa hàng, cách nơi này rất xa, lúc này lại là giờ cao điểm buổi tối, lái xe qua lại, phỏng chừng phải ba giờ. Ăn cháo mà thôi, có cần phải phiền toái như vậy không?

Anh đang muốn khiển trách, Dư Thù đã nói: "Được. "

Kiều Tấn Uyên: ". . ."

Anh nhìn Dư Thù đang chọn màu sắc son môi, cam chịu số phận nói: "Ta đi mua."

Trên đường đi mua cháo, anh luôn cảm thấy mình có bệnh, ba tiếng đồng hồ có thể làm được bao nhiêu công việc? Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ lãng phí thời gian như vậy. Lúc trở về thành phố, phía trước xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, lại bị chặn thêm nửa giờ. Khi trở về nhà, đã là chín giờ tối.

Trong phòng khách chỉ có một mình Kiều Húc, anh đặt cháo lên bàn, hỏi: "Dư Thù đâu? "

Kiều Húc nói, "Đã ngủ rồi. "

Kiều Tấn Uyên: ". . ."

Anh cố nén hành động bạo lực của gia đình với cháu trai, hỏi: "Cô ấy không ăn?" "

Kiều Húc nói, "Ăn rồi, cháo cháu nấu. "

Kiều Tấn Uyên: ". . ."

Cảm nhận được lửa giận của chú út, Kiều Húc vội vàng thanh minh: "Cháo Hòa Ký là ý của thím, trước khi chú xuống lầu cô ấy nói với cháu, cháu không có báo cáo sai quân tình! Chẳng qua là chờ quá lâu, cô ấy đói bụng, lại muốn nghỉ ngơi sớm một chút, cháu mới đi nấu. Cũng không thể để cho cô ấy chịu đói, chú cũng đau lòng không phải sao? "

Kiều Tấn Uyên: ". . ."

Rất tốt, ngược lại là anh không đúng rồi.

Anh ngồi xuống cạnh bàn, lấy đi phần cháo của mình, dặn dò Kiều Húc: "Còn lại cháu ăn hết, không được sót lại một hạt nào. "

Kiều Húc: ". . ."

.

Dư Thù chỉ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ cổ họng khôi phục liền trở lại làm việc. 《 gột rửa 》 mỗi tuần phát sóng một tập, không thể vì sự vắng mặt của cô mà trì hoãn, không thể không có trách nhiệm với đồng nghiệp và khán giả.

Kiều Tấn Uyên muốn đưa cô đến phòng làm việc, Kiều Húc lo lắng cô sẽ trực tiếp cự tuyệt, như vậy quan hệ của hai người không thể nghi ngờ sẽ càng tồi tệ hơn. Ai ngờ Dư Thù rất thuận theo lên xe, tuy rằng toàn bộ quá trình đều lạnh mặt, một chữ cũng không nói với Kiều Tấn Uyên, nhưng không cự tuyệt đã chứng tỏ lửa giận đã giảm đi không ít không phải sao?

Kết quả một giờ sau, anh nhận được tin nhắn từ Dư Thù: "Tan làm, cậu đến đón tôi."

Lúc này anh mới hiểu được, thì ra cô không cự tuyệt, là bởi vì căn bản không muốn cùng chú nhỏ nói chuyện a.

Tục ngữ nói băng dày ba thước, không phải chỉ vì rét một ngày (*có lửa mới có khói), hai người lần này náo loạn căng như vậy, tất nhiên là bởi vì sự kiện ngoài ý muốn, nhưng nguyên nhân căn bản vẫn là bởi vì Kiều Tấn Uyên cho tới nay không để ý thái độ của người ta. Dồn nén thời gian dài như vậy, không phải chỉ vài câu là có thể giải quyết, chỉ có thể từ từ đi.

Anh trả lời "Được", lại nhắn tin cho Kiều Tấn Uyên: Chú, thím nhỏ bảo cháu tan tầm đi đón cô ấy.

Qua thật lâu, mới nhận được trả lời.

Kiều Tấn Uyên: Ừm.

Trong tin nhắn nhìn không ra cảm xúc, Kiều Húc quyết định mặc kệ trước, việc cấp bách trước mắt là dỗ dành Dư Thù, đây cũng là đang giúp chú. Anh tính toán thời gian Dư Thù tan tầm, chạy tới phòng làm việc trước nửa giờ. Điểm làm cho anh hài lòng nhất, chính là không ở trung tâm thành phố, chỗ đậu xe trên đường bất cứ lúc nào cũng có chỗ trống, như vậy anh có thể ngồi trong xe chờ Dư Thù.

Dù sao cũng là nghệ sĩ, nếu bại lộ sẽ rất phiền phức.

Năm giờ rưỡi, mọi người lần lượt ra về, Kiều Húc xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm, vẫn không nhìn thấy bóng người Dư Thù. Anh gửi tin nhắn wechat cho cô, cũng không nhận được hồi âm, nghĩ cô có thể vẫn còn làm việc, nên không quá để ở trong lòng. Ai ngờ đợi đến hơn sáu giờ, Dư Thù vẫn không phản hồi, Kiều Húc sốt ruột, nhìn cửa phòng làm việc đã không còn người, định đi qua xem một chút.

Đúng lúc này, phòng làm việc lại xuất hiện một đám người, anh vội vàng rụt lại. Đám người này tản ra rất nhanh, có mấy người đi qua bên cạnh xe của anh, tuy rằng cửa sổ kính là một mặt, nhưng anh vẫn không dám nhúc nhích. Đợi đến khi mọi người đi xa, lúc này mới mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

Kết quả vừa xuống xe, liền nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm: "Kiều Húc? Anh đến đón Dư Thù? "

Anh quay đầu lại nhìn, nhận ra là bạn học đại học của mình, năm đó hình như còn theo đuổi anh, gọi là Tinh gì ấy nhỉ? Suy nghĩ một chút, không nhớ ra, để không làm cho tình cảnh xấu hổ, anh giả vờ kinh ngạc: "Sao cô lại ở đây?"

Trần Tinh Tinh chỉ chỉ biển hiệu phòng làm việc bên kia đường: "Tôi và Dư Thù đều làm việc ở đây, cô ấy chưa từng nhắc với anh sao? "

Kiều Húc có chút khó hiểu: "Không có. "

Tại sao phải nhắc, cô là người quan trọng sao?

Sắc mặt Trần Tinh Tinh trầm xuống. Ba năm nay, cô và Dư Thù vẫn luôn tranh đấu gay gắt, cô cho rằng, mình xem như là một tình địch rất quan trọng của Dư Thù, cô ta khẳng định ở trước mặt Kiều Húc kể tới trăm tiếng xấu của mình. Lúc này bỗng nhiên biết được, cô ta chưa bao giờ nhắc tới mình với Kiều Húc.

Có ý gì a?

Tức giận, một ý niệm trong lòng đột nhiên dâng lên. Cô nghĩ, chẳng lẽ Dư Thù đang kiêng kỵ cô, cho nên cố ý không đề cập tới, để Kiều Húc quên đi cô? Điều đó có nghĩa là Kiều Húc đối với cô cũng có một chút. . .

#Tác giả có lời:

Kiều Húc: Cô tỉnh lại đi!