Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 50: Bảo bối, tôi không nhịn em nữa.

Hải Phong không nhịn được cười, chọc chọc vào mặt cô.

- Chỉ cần biết của anh là được.

Cô cười ngây ngốc, tay vuốt ve hai bên đùi trắng hơn cả con gái của anh, chạm lên vật thể nóng bỏng tay kia vuốt ve đầy thích thú.

Hải Phong ré lên khi bị cô nắm chặt.

- Em có muốn dùng không? Bóp vậy thì chết tôi đấy.

- Nó cứng mà.

Anh chỉ còn biết khóc ròng, đàm phán.

- Thôi đợi em tỉnh táo rồi cho nghịch, tôi hết chịu nổi rồi.

Tự dưng cô lại khóc, nước mắt nhỏ tong tong.

- Anh lại chê tôi đầu heo, dốt không biết làm như các cô kia chứ gì?

- Không, không phải, thôi cho em làm nhưng đừng bóp mạnh vậy, nó lại ốm thì em khỏi dùng đấy.

- Tôi hôn được chứ?

- Ừ, nhưng không được cắn.

Nghĩ đến lần cô ăn kem cắn vèo một cái anh khẽ rùng mình. Nhưng điều anh lo sợ đã không xảy ra, cô không điêu luyện mà vụng về nhưng lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Càng lúc anh càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơi thở dồn dập, cả người như từng đợt sóng ập vào bờ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực hạn.

- Âu Lan, tôi... em giỏi quá!

Anh không ngăn những âm thanh ma mị phát ra từ cổ họng mình, tay vò vò mái tóc mượt mà của cô tận hưởng cảm giác lên mây xuống gió. Trong phòng, hơi thở gấp gáp, gợϊ ȶìиᏂ quẩn quanh, lần đầu tiên anh thấy một cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn len lỏi trong người.

- Được rồi, dừng lại đi em.

Âu Lan ngước mắt nhìn không hiểu. Ánh mắt như dò hỏi người kia cảm giác. Anh kéo cô lên, thì thầm.

- Em làm tốt lắm, học sinh xuất sắc rồi. Bây giờ thì tôi làm cho em dễ chịu nhé! Còn khó chịu không?

Âu Lan gật gật, mắt vẫn đọng nước.

- Cả người như bị kiến cắn ấy, vừa dễ chịu một chút bây giờ ngừng thì lại khó chịu.

Anh bật cười trước sự thành thật đáng yêu này, môi cô cắn vào nhau kiềm chế khó chịu mà anh thấy mình thật tệ. Đặt cô nằm xuống, nhẹ nhàng bám lấy môi cô cắи ʍút̼ dịu dàng, mang nụ hôn trải khắp mặt, xuống ngực dây dưa để lại dấu vết thật đậm. Nghe âm thanh rêи ɾỉ khe khẽ của cô mà hứng thú trong anh càng trỗi dậy.

Bước xuống giường, kéo Âu Lan nằm sát ra ngoài, nhấc chân cô đặt trên vai mình. Hai cánh hoa hồng rực, khẽ chuyển động ướŧ áŧ, ngón tay vừa chạm đến, Âu Lan khẽ cong người đón nhận. Anh thăm dò cho cô quen mới đặt nụ hôn xuống. Lần đầu tiên anh hôn một cô gái đầy trân trọng như vậy. Một cảm giác mới mẻ xâm lấn, làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu vô cùng khác lạ.

Một luồng khí tươi mát dễ chịu len lỏi khi được anh chạm tới. Cả người uốn cong lại không ngừng rêи ɾỉ đón nhận kɧoáı ©ảʍ. Hai tay bám ga giường đến nhắn nhúm, một cảm giác vô cùng khó diễn tả đang diễn ra, hơn hết, cô thấy dễ chịu vô cùng. Sự bức bối không còn nữa thay vào đó là cảm giác thăng hoa. Càng lúc cô càng cảm nhận được sự ướŧ áŧ diễn ra mà cô không kìm nén được.

- Thả lỏng người đi, em không phải kiềm chế thế?

Đối với một người từng trải thì chỉ cần nhìn biểu hiện của cô là anh biết mình đã thành công khiến cô lêи đỉиɦ.

- Ưʍ... tôi...

- Cứ thoải mái đi..lát em sẽ không bị đau.

Với tay lấy bαo ©αo sυ, anh đứng dưới giường, nâng hông cô đặt lên gối.

- Thả lỏng người ra nhé! Đau thì lên tiếng tôi điều chỉnh.

Phải mất kha khá thời gian anh mới lách được vào nhưng Âu Lan òa khóc khiến anh sợ toát mồ hôi.

- Đâu quá! Anh lừa tôi, không dễ chịu gì cả...của anh lớn quá! Đau chết mất...buông ra đi...huhu.

Lần đầu tiên anh rơi vào tình huống dở khóc dở cười này, trên giường thăng hoa không hết thì cô gái nhỏ này đang khóc nức nở. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái an ủi.

- Bình tĩnh, em thả lỏng người đi sẽ hết đau, đừng bóp chặt vậy tôi không bỏ ra được.

Âu Lan vẫn khóc nức nở.

- Nhưng đau lắm, anh nhẹ thôi được không?

- Được rồi, bảo bối ngoan, tôi sẽ nhẹ, chỉ một lát là em sẽ quen thôi.

Cô ngưng khóc, gật đầu khẽ hít thở, thả lỏng người. Nhưng khi anh nhấc người bỏ ra thì lại bị cô quặp chân lên hông giữ chặt.

- Đừng dừng lại, tôi vẫn khó chịu.

- Yên tâm không dừng lại, tôi sẽ chiều em đến khi dễ chịu thì thôi.

Khẽ hôn lên đôi mắt còn ướt sũng nước, anh chỉ dám trở mình thật nhẹ, bỏ bαo ©αo sυ có dính máu thì thầm.

- Bây giờ nhỏ hơn rồi, không đau nữa, đừng khóc tôi hoang mang lắm.

Âu Lan nhìn thấy vật vứt ra có máu thì khóc toáng lên.

- Sao lại có máu, anh làm gì tôi vậy hả?

- Bảo bối ngoan, lát tôi sẽ giải thích, đừng khóc nữa, hay chúng ta dừng lại nhé, khi nào em sẵn sàng thì chúng ta tiếp tục.

Mặc dù trong người rất bức bối, nhưng anh vẫn kiên nhẫn thí cô gái bên dưới. Nhìn con bé khóc mà lòng anh cũng nhói lên. Đứa thì khóc, đứa thì lòng vui như mở hội. Cuối cùng, con heo nhỏ này đã thuộc về anh, mặc dù chưa bao giờ làʍ t̠ìиɦ với ai mà lại gian nan như này cả.

Hải Phong lau nước mắt cho cô, mỉm cười âu yếm, cả người muốn nổ tung vì ham muốn, muốn ăn tươi nuốt sống cô nhưng không thể. Vừa nằm xuống cạnh, ôm lấy cô vào lòng thì Âu Lan lại ngược lại. Anh cố trấn an mình bao nhiêu thì cô lại hùng hổ bấy nhiêu.

- Tôi vẫn khó chịu lắm, anh nói sẽ làm cho tôi dễ chịu mà.

Anh giơ tay thầm than trời, tình huống này chưa bao giờ anh gặp. Đấy là do em bắt tôi đấy nhé!

Hải Phong bật dậy, bắt lấy cánh môi cô mà nhâm nhi gặm nhấm.

- Bảo bối, tôi không nhịn em nữa đâu.