Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 23: Làm gì có ai ᗷiếи Ŧɦái hơn anh chứ?

Hải Phong ném chìa khóa xe cho bảo vệ gửi xe rồi tiến vào trong bar, toàn bộ nhân viên thấy anh đều kính cẩn chào.

- Bọn chúng đâu?

- Tất cả bên trong. Có hai nhân viên của chúng ta tiến hành tiếp tay cho chúng trao đổi hàng cấm.

Hải Phong đi theo Nam Phương vào căn phòng dưới tầm hầm kín như bưng, chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh vì bị đánh.

- Chào đại ca.

Tất cả những người trong phòng đồng thanh cúi đầu chào. Hải Phong đi đến chiếc ghế giữa phòng, ngồi xuống có người châm thuốc cho anh.

- Chúng mày có biết ở địa bàn của tao không được bán heroine chứ?

- Đại ca, chúng em trót dại thôi. Có khách yêu cầu nên chúng em mới....

Ngay lập tức, cả hai bị đánh ngã xoài xuống sàn, chiếc gậy trong tay Hải Phong ném xuống.

- Hôm nay không khai thật thì ngày giỗ chúng mày đã định rồi đấy.

- Đại ca...tha cho bọn em đi ...bọn em chừa rồi...

Bọn chúng run rẩy nhìn người trước mặt bị bao phủ bởi khói thuốc.

- Tội thứ hai là dám ép nhân viên phục vụ dùng thuốc cấm.

- Đem cắt tay chúng đi để khỏi hút chích.

Hải Phong ném đầu thuốc dụi dụi tắt đứng lên lạnh lùng ra lệnh.

Bọn chúng sợ hãi, kêu khóc thảm thiết.

- Đại ca là bọn Hải chợ sai tụi em mang vào ạ. Bọn em chỉ nhất thời tham tiền thôi...đại ca.. đừng cắt tay em.

Hải Phong quay lại nhìn bọn chúng.

- Tao chưa bao giờ tha cho kẻ ăn cơm của tao nhưng hầu thằng khác.

Anh quay sang ra lệnh cho thuộc hạ:

- Đi túm đầu nhóm Hải chợ về đây. Đánh cụt đầu rắn nghe chưa?

- Dạ, vâng đại ca.

Hải Phong bỏ đi mặc tiếng kêu thét thảm thiết đang diễn ra trong căn hầm tăm tối ấy.

....

Âu Lan mắt nhắm mắt mở lảo đảo đi xuống phòng tập, nhìn thấy người bên trong thì dụi dụi mắt.

- Anh Phương, sao anh lại ở đây? Òa...người anh đẹp quá!

- Anh vừa đưa Hải Phong về, mệt mỏi nên tập tành một chút. Nào vào tập đi, anh xem Hải Phong đã dạy em thế nào?

- Thôi, anh xong thì lên nghỉ đi. Em tự làm được.

Nam Phương ra ghế ngồi uống nước nheo mắt nhìn.

- Dạo này có ai khen em đẹp không Âu Lan?

- Anh lại định ném em lên mây đấy hả?

Âu Lan đứng vào máy chạy bộ, không để ý đến ánh mắt Nam Phương đang dán chặt trên người mình.

- Đi học thấy em mặc kín đáo không nghĩ em lại có thân hình nóng bỏng thế này đâu?

- Chắc em phải cảm ơn chế độ tập và ăn uống khắc nghiệt của bạn anh thôi nhỉ?

- Âu Lan này...em có muốn rời khỏi đây không?

Âu Lan bị hẫng chân may mà bám kịp không mặt đo với đất rồi. Cô ung dung đến nằm xuống nâng tạ.

- Đừng đùa em nữa.

Nam Phương đến giữ tạ trong tay Âu Lan, nhìn thẳng vào mắt người bên dưới.

- Anh không đùa, em cứ suy nghĩ kĩ đi. Anh cho em vay tiền, em không hợp làm công việc ấy.

- Em không đồng ý.

Sau khi tập xong, Âu Lan ngồi dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên trán và cổ đi ra ngoài. Nam Phương đi bên cạnh thở dài.

- Lí do...

- Chẳng lí do gì cả? Em không thích mang ơn người khác. Dù sao cũng cảm ơn anh.

Âu Lan đi nhanh ra ngoài. Cô không muốn mình chuyển nợ từ người này sang người kia. Hơn nữa, chuyện bán mình sẽ không bao giờ xảy ra với cô. Và quan trọng hơn nữa là Tô Mộc thích Nam Phương rồi, họ không thể trở thành thù địch được.

- Em có thể suy nghĩ trước khi Hải Phong đưa em đến quán bar.

- Tô Mộc nhờ anh chuyện này à?

- Không, là anh hoàn toàn tự nguyện.

- Vậy thì anh hãy tìm cho em những anh chàng đẹp trai, giàu có đi là được. Như Tô Mộc nói ấy, lên giường lần đầu với trai đẹp sẽ không uổng phí.

- Anh chưa đủ đẹp trai sao?

- Vì đẹp quá nên em không dám trèo cao thôi.

Hải Phong từ trên phòng đã nhìn thấy hai người, Nam Phương cùng Âu Lan cười nói đi ra từ phòng tập. Không hiểu họ đang nói chuyện gì nhưng dường như câu chuyện của họ rất vui, Âu Lan liên tục nhìn Nam Phương cười. Ánh mắt anh tối sầm khi thấy Nam Phương xoa đầu cô. Bàn tay anh vô thức nắm chặt, đóng rầm cửa lại, nhanh chóng đi xuống phòng ăn.

Hai người đi vào, mặt mũi ai cũng hớn hở. Cả hai băng băng đi lên phòng mà không thèm nhìn đến sự có mặt của người trong nhà.

Vừa ăn vừa chờ sự xuất hiện trở lại của hai người kia nhưng càng chờ càng mất hút.

- Bác Năm lên gọi Nam Phương và Âu Lan xuống ăn sáng cho tôi.

Bác Năm chưa kịp đi gọi thì Nam Phương đã lên tiếng.

- Không cần đâu, chúng tôi ăn bên ngoài rồi.

Nhìn hai người vừa xuống, cả hai đều mặc quần jean, áo phông trắng, dù kiểu dáng khác nhau nhưng nhìn vào thì không khác gì đồ đôi là mấy. Hải Phong liếc nhìn ghét bỏ, thái độ thì nhàn nhạt nhưng lời nói thì có chút ấm ức.

- Sáng nay cô có bài học mà định đi đâu vậy?

- Tôi sẽ đưa cô ấy đi dạy đánh golf. Sáng nay tôi có hẹn với một vài người bạn nữa, cho cô ấy ra ngoài giao lưu trước.

Hải Phong liếc nhìn Âu Lan, mặt mũi hớn hở thì anh lại nổi cáu.

- Cô đã bắt đầu muốn bán thân sao?

- Chẳng phải đó cũng là điều anh muốn hả? Bán sớm thì nợ trả sớm, hơn nữa anh sẽ không mất thời gian nữa còn gì?

- Ừ, vậy cố đi mà mang được một người sẵn sàng mua cô về đây.

Nói rồi, anh bỏ lại đồ ăn với vẻ mặt bực bội để đi về phòng. Đi được vài bước thì quay lại.

- Đừng có chọn bừa đấy, gặp biếи ŧɦái thì đời cô tàn luôn đấy.

- Hừ... làm gì có ai biếи ŧɦái hơn anh chứ?

Nam Phương bật cười, chỏ chỏ trán Âu Lan, không ngờ con nhóc này đã học được cách xù lông trước người khác rồi.

- Cậu yên tâm đi, bạn tôi toàn những người lịch thiệp lắm. Tôi tin vào mắt lựa chọn của mình nên sẽ tìm được cho Âu Lan một người hợp ý.

Điều này thì Hải Phong phải thầm công nhận. Nam Phương nhìn người vô cùng tốt nên toàn bộ tay chân làm cho anh đều là những đứa biết việc. Những cô gái được cậu ta quan tâm cũng tìm được bệ đỡ vô cùng hời. Vậy nên ở Bar của anh, mọi người nhìn cậu ta như thánh sống vậy. Nhưng lần này thì anh lại hi vọng những kẻ sắp tới đều không ra gì để Âu Lan không chọn được.

- Cậu còn căn dặn gì không? Chúng tôi đi nhé!

Cả hai cùng chờ đợi ông chủ của họ dặn dò thêm nhưng mặt anh ta cứ lúc thì lạnh, lúc thì nhíu mày nên về cơ bản họ đành phải đứng im chờ...ai bảo anh ta là chủ làm gì?

- Đi nhé!

Nam Phương nhấn mạnh lại khi thấy Hải Phong nhìn Âu Lan chằm chằm mà không nói gì cả.

- Hai người đi đi, đi sớm về sớm.

- Hôm nay Âu Lan được nghỉ học nên chúng tôi sẽ ra ngoài cả ngày, cậu không phải đợi đâu.