Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 37: Đường Hạo Thiên 2

" Hài tử kia không lẽ là đã sảy ra chuyện gì rồi đi?" Diệp Vĩnh Hâm lo lắng, lẩm bẩm tự mình nói. " Vĩnh Hâm lão đệ, ngươi tìn gia hỏa Hạo Thiên a?" Diệp Phú Quý cùng thôn đi ngang qua thấy bọn họ liền hỏi.

" Đúng vậy, mấy ngày hôm trước Mạn nha đàu gặp phải đại xà là được Hạo Thiên cứu, là muốn cảm ơn hắn, tuy nhiên đã đi vài lần đều chưa gặp qua." Diệp Vĩnh hân dơ lên quà tạ lễ trên tay.

" Ta nghĩ các ngươi không cần lại đến nữa, ta nghe người ta nói này hôm qua người đưa món ăn hoang dã cho Phiêu Hương Lâu đã tham gia quân ngũ, đứa nhỏ này không phải vẫn đưa món ăn hoang dã cho Phiêu Hương Lâu sao? Tám chín phần mười người đó là hắn." Hắn cũng là kinh ngạc, ruốt cuộc lấy bản lĩnh của Đường Hạo Thiên hoàn toàn có thể thông qua săn thú để sinh hoạt.

Trấn này so với 10 dặm 8 hương không tính là nhỏ, chính là tin tức Đường Hạo Thiên tham gia quân ngũ lại truyền khắp. Bởi triều đình tuy rằng mỗi năm đều chiêu binh, chỉ là không phải thời loạn nên không có trưng binh, nếu không phải quá khó sống thì không gia đình nào sẽ cho người nhà đi tham gia quân ngũ. Cho nên hắn tham gia quân ngũ chính là sự kiện làm cho người khác chú ý.

" Cái gì? Có chuyện này?" Cha Diệp ngây ngẩn cả người: " À, được, cảm ơn ngươi."

Nói xong nhìn qua nhà Đường Hạo Thiên, mang theo Diệp Hiểu Mạn xuống núi.

Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ muốn tạ ơn cũng xin lỗi liền không có cơ hội, hắn làm sao có thể an tâm a.

Nàng cũng là giật mình, cũng là phi thường hiểu rõ người cổ đại muốn tham gia quân ngũ có bao nhiêu nguy hiểm, đây chính là lấy thân đi đua với ghời đại a.

Cha Diệp về nhà sau đó cùng Diệp lão nói chuyện này, Diệp lão xoa xoa chòm râu dài: " Như vậy, Vĩnh Hâm ngày mai sau khi đưa cá cho Phiêu Hương Lâu liền hỏi Mã chưởng quầy một chút, xem thử chuyện này có phải sự thật không? Nếu là thật, nhiệm vụ chăm sóc cho căn nhà của Hạo Thiên liền giao cho nhà chúng ta."

" Được." Cha Diệp gật gật đầu

Đêm đến Diệp Hiểu Mạn liền mơ thấy Đường Hạo Thiên, chỉ thấy hắn lôi kéo cung tên bắn về hướng nàng, cảnh tượng thay đổi chỉ thấy hắn mặc một thân quân phục nghiêm nghị soái khí, mà mũi tên lại bắn về phía chiến trường đằng xa.Nàng chỉ nghĩ đây là vì một cái ánh mắt trước kia nhưng nàng không nghĩ đến chính là cảnh tượng này mấy năm sau đều xuất hiện ở trong mộng của nàng.

Ngày hôm sau, cha Diệp mang theo cá đi tới Phiêu Hương Lâu, sau khi hỏi qua hắn liền biết Đường Hạo Thiên là thật sự tham gia quân ngũ, hắn liền mang theo tiếc nuối trở đi.

Chuyện này cứ như vậy trở thành sự thật, cha Diệp cứ cách một đoạn thời gian lại lên núi giúp Đường Hạo Thiên thu thập căn nhà một chút.

Mà Diệp Hiểu Mạn cũng cơ hồ đem chuyện này quên đi, chỉ là nàng vừa quên đi lại nằm mộng làm nàng không biết nên nói gì. Tựa hồ như Đường Hạo Thiên vẫn luôn ở trong đầu dõi theo nàng như đồng hồ báo thức, đúng giờ nhắc nhỏ nàng.

Bất quá nàng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến chuyện này, hiện tại việc cấp thiết phải suy nghĩ làm cách nào kiếm tiền để trong nhà sinh hoạt tốt hơn.

Ai, nón đi mưa ruốt cuộc khi nào mới nghiên cứu thành công đây? Diệp Hiểu Mạn cầm thật nhiều đồ vật thí nghiệm qua, nhưng đều giống nhau không thành công, chuyện này làm cho nàng phi thường đau não. Nếu con đường này đi không được nàng phải kiếm đường khác, chỉ là cách kiếm tiền đâu dễ dàng kiếm được như vậy a.

" Mạn Mạn, Thành Thành lại đây ăn bánh, gia gia mua bánh ngon cho các ngươi." Hôm nay bán cá được tương đối nhiều tiền, Diệp lão tâm tình đặc biệt tốt liền mua bánh nướng cho cả nhà.

Bán cá được ba lượng, đây chính mỗi ngày tương đương với hơn 1 năm thu vào a.

" Tới." Diệp Hiểu Mạn vỗ vỗ não chạy qua, vừa đi vừa tìm một cái biện pháp tốt .