Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 29: Lên núi 1

Ngày hôm sau, người trong nhà dều làm những công việc buổi sáng thường ngày. Nương giặt quần áo, nãi nãi nấu bữa sáng, gia gia và cha thì đi ra ruộng câu thêm cá. Diệp Mạn tỉnh lại đã muộn, nãi nãi đều đã làm xong cơm sáng. Diệp Hiểu Mạn trong lòng rất khó chịu, nếu là ở nhà khác nhất định đã bị đánh, cô nương nhà ai không giúp gia đình làm việc a. Hiện tại muốn sống nhất định phải đi kêu tiểu bánh bao rời giường, Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng chạy đến phòng của tiểu bánh bao, chỉ thấy trong phòng rỗng tuếch. Được a, xem ra trong nhà người duy nhất thích ngủ nướng chính là nàng. Cũng may là người trong nhà đèu đau nàng, xem ra là nàng phải sửa thói quen này mới được a, nàng bệnh lâu như vậy rồi cũng không thể lại dùng nó làm cớ, để người khách biết chỉ sợ mười dặm tắm thôn đều xem nàng là kẻ lười.

Bây giờ nàng nên làm cái gì mới tốt a? uy gà? Trong nhà không nuôi gà. Uy heo? Gà đều nuôi không nổi thì heo lấy đâu ra. Đúng rồi, nón đi mưa hôm qua cha làm xong còn chưa thí nghiệm đâu, nếu thành, mùa đông nay mọi người liền có thể gia tăng thu nhập.

Diệp Hiểu Mạn lấy ra nón đi mưa sau đó đi vào trong viện xachs ra một thùng nước, đem nón đi mưa đặt trên hai cây gậy gộc, tiếp tới đổ một thùng nước lên nón rồi bắt đầu lặng lặng quan sát. Thời gian trôi qua thật lâu, nón đi mưa đều không có lưu lại nược, Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mà cười thật tươi, xem ra là thứ này đã nghiên cứu thành công, nàng cao hứng mà cầm mũ lên, sắc mặt liền thay đổi.

Trên tay ẩm ướt nói cho nàng biết, nếu nhiều nước hơn một chút thì sẽ không thể bảo đảm được việc nón đi mưa không lưu lại nước, hơn nữa cho dù không lưu lại nước thì cũng sẽ ẩm ướt tóc, như vậy nón đi mưa liền mất đi tác dụng. Nhìn nón đi mưa trên tay, diệp hiểu mạn khó khăn nghĩ nghĩ, ruốt cuộc như thế nào mới làm nó không thấm nước? Nguyên lai nón đi mưa Diệp Hiểu Mạn mô phỏng ở kiếp trước, bên trong là lấy nan trúc bện thành.

Thời gian bữa sáng, Diệp Hiểu Mạn rầu rĩ không vui, ngay cả gia gia nói với nàng hôm nay câu được tám con cá cũng chỉ cười có lệ. Ruốt cuộc, bắt cá kiếm tiền thời gian dài sẽ có người phát hiện ra, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, cách kiếm tiền này không phải lâu dài.

“ Mạn Mạn ngươi làm sao vậy? có chuyện gì không thoải mái sao?” Trương Giai Giai lo lắng hỏi. Diệp Hiểu Mạn lúc này mới ý thức được cảm xúc của chính mình đã ảnh hưởng đến người nhà, nàng cười cười: “ Nương, ta không có việc gì, chỉ là còn nghĩ đến giấc mộng đêm qua.”

Nàng không thể nói với bọn họ, nàng là vì nón đi mưa làm không thành công mới không vui đi. Như vậy sẽ đả ích sự tin tưởng của cha. Vẫn là để có thời gian sẽ hảo hảo nghĩ lại nên làm gì để cải tiến nó tốt hơn đi. Kiếp trước tài liệu bên trong nón đi mưa đều không giống nhau, nàng là không biết nên tìm cái gì đến để thay thế.

Bất quá không có quan hệ, lúc này mới chỉ thí nghiệm có một lần, thất bại là mẹ của thành công, nàng sẽ nỗ lực, vẽ hình ra sẽ không sợ không làm ra được.

“ Vậy là tốt rồi, không thoải mái liền phải nói ra, ngàn vạn không nên tự chính mình chống đỡ.” Trương Giai Giai ra một cái công đạo.

“ Đêm qua ngủ không được tốt vậy chờ chút nữa ăn cơm xong liền quay trở lại giường nghỉ ngơi một chút đi.” Nãi nãi Lý Minh Hà cũng quan tâm mà hỏi.

Làm cho Diệp Hiểu Mạn hốc mắt liền nóng lên.

“ Nãi nãi, không cần, các ngươi yên tâm ta thật sự không có việc gì.” Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mà cười cười.

“ Không có việc gì là tốt.” Diệp Trung Căn gật gật đầu: “ Nhanh lên qua đây ăn đi, ăn xong ngươi hôm nay ở nhà trông đệ đệ, chúng ta phải đi lên núi đốn củi.”

Việc nhà nông đã làm xong rồi, phải bắt đầu dự trữ vì sắp đến mùa đông, nếu bây giờ không dự trữ thì mùa đông đều không có thời gian, như vậy cũng không có củi lửa để dùng.

Lên núi? Diệp Hiểu Mạn trong măt loé lên ánh sáng, phảng phất như thấy vàng.