“Đủ!”
Liên tục hai lần nghe được Tô Bạch nói mình có bệnh, cảm xúc của Lila đã không khống chế nổi nữa.
“Ngươi đi sâu vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc bệnh nhân, điểm nghề nghiệp +10, độ thông thạo nghề nghiệp +5.”
Trên giao diện trò chơi lại xuất hiện một nhắc nhở mới.
“Ta có bệnh được chưa! Vậy ngươi nói thử xem, bệnh của ta phải trị như thế nào? Nếu như không nói ra được, hôm nay ta không để yên cho ngươi!”
Ánh mắt Lila trừng to nhìn chằm chằm Tô Bạch, thở phì phò nói.
Bây giờ nàng có một cảm giác rất muốn giận dỗi Tô Bạch.
Tô Bạch thản nhiên nói: “Trước đó khi ăn cơm, một người phụ nữ khác trong phòng khách là chị gái của ngươi hả?”
Lila nhìn chằm chằm vào Tô Bạch: “Không sai.”
Tô Bạch lại nói: “Có thể nói cho ta biết tuổi của ba chị em ngươi không?”
Lila hừ nhẹ một tiếng: “Chị ta tám mươi sáu tuổi, ta hai mươi hai tuổi, Jenny mười sáu tuổi.”
Hai mươi hai tuổi?
Tuổi thật của Lila và tuổi ngoại hình của nàng không khác nhau lắm.
Tô Bạch “A” một tiếng: “Thảo nào.”
“Thảo nào cái gì?”
Lila hỏi tới.
Tô Bạch thành công chơi trò bí hiểm, không lập tức trả lời, mà nhìn Lila, nói: “Chị gái của ngươi đối xử với ngươi và Jenny như thế nào?”
Lila không rõ ý đồ của Tô Bạch, có lẽ cứng đầu với Tô Bạch rồi, nên nàng không cự tuyệt trả lời vấn đề của Tô Bạch.
“Chị gái ta đương nhiên đối xử tốt với chúng ta, không chán ghét giống như Jenny, nàng là thục nữ nổi tiếng xa gần.”
Lila nói.
Tô Bạch thản nhiên nói: “Ngươi mới vừa nói, hồi nhỏ Jenny cướp phòng của ngươi, cướp đồ chơi của ngươi, cướp tình yêu của cha mẹ, còn cướp nổi bật của ngươi đúng không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Lila lại không dễ nhìn.
“Ngươi có thể không trả lời, hiện giờ, ngươi nghĩ lại xem, những chuyện lúc nhỏ Jenny đã làm với ngươi, có phải ngươi đã từng làm với chị gái ngươi không?
Ngay sau đó Tô Bạch lại nói.
Lila khựng ra.
“Ta không có!”
Nàng phủ nhân.
“Phải không? Là không có, hay là chị gái ngươi nhường nhịn ngươi, che chở ngươi, không so đo gì cả với ngươi?”
Tô Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, hỏi tới.
Ánh mắt Lila trốn tránh, không dám nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch nở nụ cười: “Ngươi và Jenny đều ưu tú như thế, không phải chị của ngươi cũng thật ưu tú sao? Nếu nàng giống như ngươi, thơ ấu của ngươi có bao nhiêu bóng ma?”
Lila trầm mặc.
Bởi vì nàng biết Tô Bạch nói đúng.
Giọng Tô Bạch lại một lần nữa vang lên: “Ngươi lại cẩn thận ngẫm lại xem, trong một khoảng thời gian ngắn sau khi ngươi ra đời, có phải lực chú ý của cha ngươi đều ở trên người của ngươi không? Do đó đã không để mắt đến chị gái ngươi?”
“Jenny thật sự đáng chán ghét như vậy sao? Hay là trong lòng chính ngươi liên tục mất thăng bằng, từ đó khiến tâm lý của ngươi càng ngày càng vặn vẹo?”
“…”
Giọng Tô Bạch vang lên không ngừng.
Nghe từng câu hỏi của Tô Bạch, sắc mặt Lila lúc xanh lúc trắng.
Vẻ mặt thay đổi không ngừng.
Bởi vì mỗi một câu của Tô Bạch đang giống như dao nhỏ đánh vào tâm linh của nàng, bày từng chuyện trước kia nàng không chịu thừa nhận ra trước mặt nàng.
“Đủ!”
Cuối cùng, Lila hô ngừng!
Nàng sắp hỏng mất, bởi vì càng nghe, Lila càng cảm thấy mình đáng ghê tởm!
Tuy rằng quỷ hút máu đi hút máu, nhưng trong mắt quỷ hút máu, hút máu không phải là chuyện đáng ghê tởm gì, là chuyện đương nhiên giống như nhân loại ăn thịt.
Hàng năm không biết nhân loại đã gϊếŧ chết bao nhiêu động vật, còn phanh thây những động vật này, không chỉ ăn máu, còn bao gồm cả phần lớn các bộ phận trong thi thể.
Bao gồm thịt bên ngoài, nội tạng bên trong, thậm chí là ruột già!
Chưa từng có nhân loại nào cảm thấy có vấn đề gì, trừ bỏ một vài kẻ chủ nghĩa ăn chay hoặc đại thánh mẫu.
Đối với quỷ hút máu, vấn đề này cũng như vậy.
Đây chưa bao giờ là vấn đề gì.
Cũng chính bởi vì như vậy, pháo đài cổ quỷ hút máu mới nguy hiểm như thế, bởi vì ở trong mắt quỷ hút máu nhân loại chính là đồ ăn, cho dù hút máu ở trước mặt mọi người, cũng chỉ tương đương với nhân loại ăn vịt nướng linh tinh ở trước mặt mọi người mà thôi.
Nhưng mà ở phương diện khác, quỷ hút máu rất chú trọng.
Ví dụ như dáng vẻ quý tộc, thậm chí… phẩm cách quý tộc.
Hiện giờ, bị Tô Bạch nói như vậy, Lila không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề.
Nàng, giống như thật sự là một người chị gái ác độc phẩm cách thấp kém.
Vì chèn ép em gái mình mà không từ thủ đoạn.
Lúc này, sắc mặt nàng lại thay đổi.
Bởi vì mới vừa rồi khi cảm xúc của nàng không khống chế được, tay của Tô Bạch đã túm lấy sợi dây.
Hiện giờ, một tay Tô Bạch cầm sợi dây, tay kia cầm dao găm, chĩa thẳng vào ngực nàng.
Có thể nói, cục diện đã triệt để rươi vào trong khống chế của Tô Bạch.
…
“Chỉ cần ta giật dây, ngươi không thể thiếu bị chửi bới, trong thời gian rất lâu đều không nâng nổi đầu dậy ở trước mặt Jenny nhỉ?”
Tô Bạch nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Lila xanh mét, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tô Bạch.
Bởi vì nàng cảm thấy Tô Bạch cố ý kích động cảm xúc của nàng, sau đó thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, túm lấy sợi dây.
“Nhưng ta sẽ không.”
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, tay của Tô Bạch thả lỏng sợi dây ra.
Mặc dù thả lỏng, nhưng sợi dây đã được Tô Bạch điều chỉnh góc độ, thuận tiện cho mình túm được hơn.
Trong lòng Lila thả lỏng ra, đồng thời lại không hiểu.
Tô Bạch định làm gì?
“Ngươi đi qua, ngồi ở chỗ kia.”
Tô Bạch chỉ chỗ trước lò sưởi âm tường.
“Ngươi định làm gì?”
Lila cảnh giác nhìn hắn.
“Không phải ngươi kêu ta chữa bệnh cho ngươi sao?”
Tô Bạch hỏi ngược lại.
Lila lại bị nghẹn họng, đúng là nàng đã nói, nhưng mà chỉ là lời nói dỗi hờn thôi.
Nhưng nếu như nàng suôn sẻ lui ra, thoát khỏi dao găm của Tô Bạch, nàng vẫn có cơ hội một lần nữa theo ống khói rời khỏi phòng này.
Cho dù Jenny tiến vào, nàng cũng có thể đánh chết không nhận.
Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi đứng dậy, dần dần lui về sau.
Ngón tay của Tô Bạch âm thầm giữ một đầu dây thừng, thần sắc trên mặt không hề thay đổi.
“Được rồi, ngươi cứ ngồi trên ghế kia.”
Tô Bạch chỉ cái ghế trước lò sưởi âm tường.
Sau khi Lila kéo dài khoảng cách, trong lòng yên ổn, thấy Tô Bạch không định thông báo cho Jenny, nàng cũng muốn nhìn xem, Tô Bạch rốt cuộc định giở trò quỷ gì.
Thấy Lila ngồi yên, Tô Bạch mở đèn tường lên, khiến trong phòng có ánh đèn mờ nhạt.
“Ngồi yên, tư thế không đúng, ngươi nên ngồi đối diện với ta, nhưng thân thể lại hơi nghiêng, lộ tư thái hoàn mỹ nhất của ngươi ra, đúng, chính là như vậy.”
Tô Bạch không ngừng chỉ huy.
Lila quyết tâm muốn nhìn xem trong hồ lô của Tô Bạch bán thuốc gì, cho nên rất phối hợp.
Tô Bạch chỉ huy không ngừng.
Cuối cùng, khiến Lila bày xong tư thế.
“Được rồi, bây giờ cười đi.”
Tô Bạch nói.
“Ngươi định làm gì?”
Lila sắp không nhịn được.
“Đều chuẩn bị tư thế lâu như vậy, ngươi định bỏ dở nửa chừng sao?”
Trong ánh mắt Tô Bạch mang theo vẻ khinh miệt.
Khinh miệt này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lila: “Hừ, cười thì cười.”
Sau đó nàng nỗ lực nở nụ cười.
Thật ra nhan sắc của Lila không tệ, tuy rằng bị Jenny kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tinh thần hơi thất thường, nhưng nền tảng vẫn còn đó, cười rộ lên vẫn khá xinh đẹp.
Nhưng đó không phải thứ Tô Bạch muốn thấy.
“Không được, không phải như vậy, mỉm cười là được rồi, nụ cười phát ra từ đáy lòng, hiểu không?”
Tô Bạch không vừa lòng.
Lila đành phải điều chỉnh.
“Ngươi xem, ngươi còn không biết cười nữa, cứ tiếp tục như vậy, về sau trên khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đều chỉ có biểu cảm ác độc…”
Tô Bạch vẫn không vừa lòng.
Lila sắp không chịu đựng được nữa.
“Nghĩ đến một chuyện từng khiến ngươi cảm thấy hạnh phúc đi.”
Tô Bạch thản nhiên nói.
Chuyện từng khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc?
Lila hồi tưởng lại, vừa nghĩ, nàng phát hiện hồi nhỏ chuyện như vậy còn không ít.
Vì thế nàng nở nụ cười tươi.
“Đúng, có thể, chính là cười như vậy, được rồi, giữ yên không đổi, bây giờ là ánh mắt, ánh mắt của ngươi quá sắc bén, tính công kích quá mạnh, dịu dàng một chút, tự nhiên một chút, ngươi sợ ta như vậy sao?”
Tô Bạch nói.
Lila hít sâu một hơi, nỗ lực để ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Đúng, chính là cảm giác này, được rồi, giữ yên bất động.”
Nói xong, Tô Bạch lấy giấy và bút ra.
Sau đó, Tô Bạch thay đổi nghề nghiệp, bắt đầu soạt soạt vẽ trên giấy.
Lila vẫn duy trì tư thế kia, đã như vậy rồi, nàng nhẫn nhịn, muốn biết Tô Bạch rốt cuộc định làm gì.
Tô Bạch vừa vẽ, thường thường ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Cuối cùng.
Gần một giờ sau, Tô Bạch vỗ vỗ tay: “Được rồi, lại đây nhìn xem.”
Lila hoạt động tứ chi sắp cứng đờ rụng xuống, đi tới.
Sau đó nàng nhìn thấy một bức tranh trên giấy.
Kia, chính là bức tranh về nàng.
Nhưng mà không giống với bức tranh trong hành lang, bức tranh chân dung này có vẻ khác thường như vậy.
Trong bức tranh, nàng yên tĩnh ngồi đó, thân thể hơi nghiêng, dáng vẻ đoan trang xinh đẹp.
Tay nàng đặt hờ phía trước, ánh mắt sáng ngời, hai mắt dịu dàng mà yên tĩnh, có vẻ tự nhiên thoải mái, không hề giả vờ.
Trong ánh mắt lại tràn đầy tự tin nhàn nhạt.
Một khoản vẽ rồng điểm mắt nhất vẫn là nụ cười nơi khóe miệng nàng.
Nụ cười này giống như cao hứng, giống như thỏa mãn, nhưng cẩn thận nhìn lại, cảm thấy bên trong giống như ẩn chứa chán ghét.
Thậm chí còn có một chút sợ hãi, phẫn nộ.
Đổi lại góc độ khác, nụ cười kia lại giống như không hề tồn tại.
Có vẻ thần bí, lại có vẻ mộng ảo.
Điều này khiến cho cả bức tranh tràn đầy cảm giác khác biệt.
Cả bức chân dung thì đẹp, xinh đẹp phóng khoáng, nhưng xinh đẹp phóng khoáng không phải điểm chủ yếu.
Chủ yếu là trong bức tranh thể hiện ra trạng thái và tư thái của nàng, đó mới là trạng thái mà nàng hy vọng mình có được nhất!
“Đây mới thật sự là ta sao?”
Lila lập tức sợ ngây người.
Nàng trong bức tranh hoàn toàn đảo điên hình tượng mười mấy năm qua nàng đã biểu hiện ra.
Nhìn yên tĩnh, tự tin, thong dong… như vậy.
“Không sai, đây là ngươi, Lila.”
Tô Bạch bình thản nói.
Lila nhìn bức tranh chân dung này, trong ánh mắt đột nhiên nổi lên giọt lệ trong suốt!
Nàng khóc!