(Chim sẻ rình sau: trích từ câu tục ngữ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Ý là luôn có nguy hiểm rình rập, nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào thế hiểm nguy..)
Chúng ta hăm hở đi dọc theo hướng chỉ vàng dẫn lối, chỉ một lát sau đã tới bên ngoài một ngôi miếu nát im ắng, đầu kia của sợi chỉ vàng biến mất ở một cánh cửa đóng chặt.
“Chờ chút…”
A Phụ còn chưa dứt lời, Tễ Nguyệt sư huynh đã phá cửa vào đánh ầm.
Ta nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của A Phụ, không kịp nghĩ nhiều, bèn đuổi theo Tễ Nguyệt vào trong miếu ngay.
“Mạn Mạn…”
Giọng Tễ Nguyệt sư huynh như được tôi trong băng giá, tẩm thêm nỗi khủng hoảng như muốn nứt gan.
“Sư tỷ…”
Khi ta nương ánh trăng, thấy rõ quang cảnh trong điện, chân tay nhất thời lạnh ngắt.
Mạn Mạn sư tỷ đang cầm một con dao nhọn để ngay trước ngực mình, mũi đao đã đâm vào trong da thịt, máu tươi ồ ạt chảy ra theo lớp áσ ɭóŧ trắng muốt của tỷ ấy…
Tỷ ấy nghe thấy tiếng gọi của chúng ta, chậm rãi quay mặt nhìn về phía cửa, ánh mắt khô khan trống rỗng đình trệ, có vẻ không hề hiểu chúng ta đang gọi gì.
Còn đứng đối diện tỷ ấy, lại là một bóng người mà ta quen…
“Lục Bạch…”
Ta lẩm bẩm gọi.
Lục Bạch quay gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nhìn ta, ánh mắt hơi lẩn tránh. Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi…”
Tễ Nguyệt đột nhiên nhào về phía Lục Bạch, bị Tinh Trầm túm lại ngay. Tinh Trầm thì thầm: “Đừng cử động, cậu ta đã dùng thuật mê hồn với Mạn Mạn, chỉ cần một câu nói của cậu ta, Mạn Mạn có thể sẽ xẻo tim của chính mình đấy.”
Tễ Nguyệt run rẩy đứng đờ tại chỗ, siết chặt nắm đấm lại, như thể muốn siết nát tay mình ra. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói với Lục Bạch: “Thả nàng ấy ra, ngươi muốn thứ gì ta cho ngươi hết.”
Một nụ cười khổ hiện lên trên gương mặt thon gầy của Lục Bạch, “Tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần thịt trái tim của cô ta thôi.”
Tễ Nguyệt không nhịn được, lại định nhào về phía Lục Bạch, bị Tinh Trầm đè nghiến lại. Đúng lúc này, A Phụ chợt từ tốn nói đằng sau đám đông: “Cậu là Lục Bạch ư?”
Lục Bạch nhìn về phía A Phụ theo tiếng hỏi, chút chần chờ chợt hiện lên trong đôi mắt đầy cảnh giác, cậu ta lạnh lùng hỏi: “Ông là ai?”
A Phụ thở dài, nói nhẹ tênh: “Cậu tìm ta lâu như thế, sao gặp ta rồi lại có thái độ thế này.”
Lục Bạch ngập ngừng hỏi: “Tôi tìm ông bao giờ?”
A Phụ cười khẽ, “Ta ở dưới đá Côn Luân, bị cậu quấy rầy đến nỗi thường xuyên không được ngon giấc. Cậu nói chỉ cần có thể cứu bà ta khỏi bể khổ, thì bà ta sẽ kể bí mật trong trận chiến núi Vu năm xưa cho ta nghe. Ta còn ra khỏi đá Côn Luân chỉ vì cậu, chạy loạn hết bốn bể năm châu tìm cậu như ruồi bọ không đầu. Giờ gặp ta rồi, cậu lại không chịu nhận sao?”
Ta nghe thấy Sở Dao tiên quân đứng đằng sau người hít vào một hơi, ngài tóm lấy cánh tay A Phụ, chần chờ gọi một tiếng: “Sư… Sư phụ?”
Cảnh Húc sư huynh và Tễ Nguyệt sư huynh cũng nhìn về phía A Phụ với vẻ mặt kinh ngạc.
Bàn tay Cảnh Húc sư huynh đang đưa về phía thanh kiếm đeo bên hông mình, bị Tinh Trầm đè lại ngay.
Huynh ấy liếc Tinh Trầm với vẻ khó hiểu, có lẽ huynh ấy cực kỳ không hiểu nổi làm sao ông em trai quý báu của mình lại kết bạn đi chung với ma đầu dưới đá Côn Luân lâu như vậy, hơn nữa còn có vẻ đã biết thân phận đối phương từ trước.
A Phụ vỗ vỗ bả vai run rẩy của Sở Dao tiên quân, khiến ngài ngã dúi dụi xuống trong tư thế quỳ hai gối. A Phụ bất đắc dĩ, phải xách Sở Dao tiên quân dậy, nhẹ nhàng nói: “Qua một bên đi, con gửi bao nhiêu lời cằn nhằn cho thầy như thế, xong chuyện này thầy sẽ tính sổ với con.”
Nhưng Sở Dao tiên quân lại ôm chặt eo A Phụ, quỳ dưới đất khóc nức nở như đứa trẻ ba tuổi.
A Phụ rơi vào đường cùng, đành phải để mặc cho ngài bám mình, xấu hổ với nói Lục Bạch: “Ta không quen nó, chúng ta tiếp tục đi.”
Thân hình Lục Bạch hơi lảo đảo, cậu ta lẩm bẩm: “Ông… ở 72 Trại tôi đã…”
A Phụ nói: “Giả đấy. Tuy kẻ đó là giả, nhưng hắn thực sự có lòng giúp đỡ cậu. Niệm tình hắn đã giúp cậu, ta chỉ phá hủy mấy món pháp khí giả danh lừa bịp của hắn, để hắn nếm trải mùi vị cận kề cái chết, chứ không đòi mạng hắn.”
Lục Bạch tỏ vẻ khó tin ra mặt, lắc đầu lẩm bẩm: “Ông gạt tôi, nhất định vì muốn cứu cô ta nên ông mới bịa ra lời dối trá này để gạt tôi.”
A Phụ cười khẩy nói: “Lời đồn thịt trái tim của tiên nữ truyền đăng có thể dẫn chân hỏa vô lượng nhập vào linh hồn, đốt hết nghiệp chướng ba đời, hồn phách siêu thoát luân hồi sẽ được tự do vĩnh viễn chỉ là những lời vô căn cứ. Con bé ấy chẳng những chẳng có tác dụng gì với cậu, mà theo ta thấy còn đang có kẻ lòng dạ khó lường lấy nó làm mồi câu để dụ cậu ra, hại tiên nữ này dọc đường năm lần bảy lượt suýt thành đồ ăn trên đĩa của lũ yêu quái. Cậu đã từng tìm hiểu cặn kẽ rốt cuộc lời đồn về thịt tim là từ đâu mà ra chưa?”
Mặt Lục Bạch hơn biến sắc, cậu ta lẩm bẩm: “Chưa tìm hiểu cặn kẽ bao giờ, chỉ là tuyệt vọng rồi thì có thể thử bất cứ cách gì, nghe thấy gì thì đều muốn thử một lần xem sao.”
A Phụ nói: “Cậu đừng dùng thuật mê hồn nữa, mau thả con bé ra, nhanh chóng rời khỏi đây với chúng ta.”
Vừa dứt lời, A Phụ lại thở dài, “Chỉ là không biết còn kịp nữa không…”
Người còn chưa nói xong, một tiếng cười khẽ lại vang lên ngoài cửa. Tiếng cười ấy cực kỳ quen tai, khiến người ta không khỏi sởn tóc gáy.
Ta hoảng sợ nhìn về phía Tinh Trầm, ngay khoảnh khắc chạm mắt với chàng, ta lập tức hiểu rõ ta và chàng đang nghĩ tới cùng một người.
A Phụ lắc đầu, thở dài một tiếng: “Ta gở mồm quá…”
Chúng ta nhìn ra ngoài cửa, lại thấy một hình bóng quen thuộc lướt vào.
Nghe lời khuyên bảo của A Phụ, Lục Bạch vốn đã do dự tính xóa bỏ thuật mê hồn cho Mạn Mạn sư tỷ. Nhưng vừa thấy kẻ xuất hiện trước cửa, cậu ta nhất thời cùng đường mạt lộ, kéo Mạn Mạn sư tỷ đến trước người mình, thủ sẵn yết hầu tỷ ấy, căm giận nói: “Các ngươi cùng một giuộc với ông ta, đều muốn ta chết, đều muốn chúng ta chết…”
Mặt mũi Tễ Nguyệt sư huynh tái nhợt vì hoảng hốt, anh ta giãy giụa, lại tính nhào về phía Lục Bạch. Tinh Trầm giao Tễ Nguyệt sư huynh cho Cảnh Húc sư huynh kiềm chế, nghiêng người chắn trước mặt Lục Bạch và Mạn Mạn sư tỷ, thờ ơ nói với kẻ vừa đến: “Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, không biết ngài tới đây có việc gì?”
Ngưỡng Sơn chắp tay với những người trong phòng, cười nói: “Tiểu tiên tới đây chẳng vì việc gì khác, chỉ là phụng lệnh đế hậu tróc nã tội phạm quan trọng Lục Bạch. Ngẫu nhiên gặp được các vị điện hạ, quả là may mắn lắm thay.”
Tinh Trầm lạnh nhạt hỏi: “Không biết Lục Bạch đã phạm tội gì?”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn trả lời: “Hắn đã trộm báu vật của cung Tử Vi, len lỏi trong nhân gian lẩn tránh truy bắt. Tiểu tiên phụng lệnh đế hậu xuống hạ giới tróc nã hắn hơn nửa năm ròng, nhưng thằng nhãi này giảo hoạt lẩn trốn liên miên. May thay hôm nay rốt cuộc cũng chặn hắn lại ở đây được. Xin ba vị điện hạ phụ giúp, để tiểu tiên được mau chóng trở về báo cáo kết quả.”
A Phụ đột nhiên cười nói: “Ngươi chặn cậu ta ở đây bằng cách nào, lấy tiên nữ trong tay cậu ta làm mồi hử?”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thượng thần Phong Lăng vất vả lắm mới thoát thân khỏi đá Côn Luân, không tìm nơi non xanh nước biếc nào để dưỡng già, mà lại chạy tới đây xen vào chuyện của cung Tử Vi, không biết có rắp tâm gì chăng?”
A Phụ lắc đầu: “Ta chỉ đi tìm người, không ngờ lại xen vào chuyện của cung Tử Vi.”
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cười nói: “Vậy thì tiểu tiên xin cả gan nhắc nhở ngài, không có bằng chứng thì đừng ăn nói lung tung, kẻo lại rách lưỡi.”
A Phụ cười nói: “Tiên Tôn ngày ngày tính kế kẻ khác đã đủ vất vả, sao ta còn không biết xấu hổ để ngươi phải nhọc lòng vì ta kia chứ. Lòng ta xin nhận ý tốt của ngươi nhé, xin nhận vậy.”
Ban đầu mọi người trong phòng còn chưa hiểu rõ những lời A Phụ đang nói có ý gì, nhưng ngẫm ngợi thêm một lát thì có thể xâu chuỗi gần hết câu chuyện. Sở Dao tiên quân đã đứng dậy thôi khóc sướt mướt, tay vẫn túm chặt tay áo A Phụ, như sợ người chạy mất vậy. Ngài tặc lưỡi thở dài: “Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, hành động không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của ngài quả thực khiến người khác phải trầm trồ.”
Ánh mắt của Cảnh Húc sư huynh và Tễ Nguyệt sư huynh cũng dần sáng tỏ. Tễ Nguyệt giận dữ mắng: “Lão già dốt nát được lắm, bắt bớ thì bắt bớ, sao phải liên lụy tới người vô tội, bắt họ làm mồi nhử? Lão còn cần mặt mũi nữa không?”
Cảnh Húc sư huynh bước lên nói với Ngưỡng Sơn Tiên Tôn: “Em ta vô lễ, xin Tiên Tôn chớ so đo với nó. Lục Bạch đã là trọng phạm của cung Tử Vi, trùng hợp thay ba anh em ta lại ở đây, vậy xin Tiên Tôn giao Lục Bạch cho chúng ta, để chúng ta đưa về cung Tử Vi. Tiên Tôn cứ yên tâm, chúng ta sẽ mau chóng giao hắn cho mẫu hậu, cũng sẽ báo cả công lao khổ lao của Tiên Tôn cho mẫu hậu nữa…”
Sắc mặt Ngưỡng Sơn chợt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta lắc đầu nói: “Tiểu tiên xin nhận ý tốt của điện hạ, ngặt nỗi tội mà Lục Bạch phạm phải vô cùng nghiêm trọng, quá trình đuổi bắt hắn gặp nhiều trắc trở, phượng nhan đế hậu không vui lâu rồi. Việc này đã qua tay tiểu tiên thì không lý gì lại nhờ vả người khác. Xin điện hạ thứ cho tiểu tiên tội vượt cấp.”
Tễ Nguyệt lạnh lùng nói: “Ông cũng biết bản thân ông đã quá đà hả? Ta hỏi ông, ai sẽ là người cai quản cung Tử Vi trong tương lai? Còn dám kháng lệnh của cả đế tôn kế nhiệm, ông muốn tạo phản phải không?”
Mặt Ngưỡng Sơn lộ vẻ khó xử, nhưng ông ta vẫn chặn cứng cửa không rời nửa bước.
Hai bên giằng co không ai chịu ai, Ngưỡng Sơn tiên quân đề nghị: “Người thì có thể giao cho ba vị điện hạ, nhưng có thể để tiểu tiên cùng trở về báo cáo công việc được không?”
Cảnh Húc sư huynh liếc Tinh Trầm, nhất thời hơi do dự. Có lẽ Tinh Trầm chưa kịp báo cáo chuyện về Lục Bạch với Cảnh Húc sư huynh, còn thêm việc A Phụ lắc mình biến hoá thành thượng thần Phong Lăng nữa. Chắc hẳn giờ phút này Cảnh Húc sư huynh đang thấy rối ren lắm, nhưng vẫn phải duy trì thái độ bình tĩnh như núi. Có lẽ huynh ấy có thể nhận ra Tinh Trầm muốn cứu Lục Bạch khỏi tay Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, nên mới ngăn cản Ngưỡng Sơn Tiên Tôn bắt Lục Bạch đi. Nhưng đề nghị lúc này của Ngưỡng Sơn Tiên Tôn lại không có chỗ nào không phải. Lục Bạch quả thật cũng là tội phạm quan trọng đang lẩn trốn, hình như huynh ấy không có lý do gì để từ chối Ngưỡng Sơn Tiên Tôn.
Lục Bạch có vẻ đã nhận ra tình thế thay đổi bất ngờ, cái tay đang bóp cổ Mạn Mạn sư tỷ lại siết chặt thêm. Mạn Mạn sư tỷ đau đớn vặn vẹo thân mình, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng.
Tễ Nguyệt sư huynh vội nói với Lục Bạch: “Ngươi đừng làm nàng ấy bị thương, ta sẽ không để kẻ đó mang ngươi đi. Hay là ngươi dùng thuật nhϊếp hồn với ta đi, thay thế nàng ấy đã. Ta tuyệt đối không phản kháng đâu. Mẫu hậu thấy ta nằm trong tay ngươi, ắt sẽ e dè hơn.”
Lục Bạch cực kỳ cẩn thận, lại lùi về sau một bước, u ám nói: “Các ngươi… ta chẳng tin bất kỳ ai hết.”
A Phụ đột nhiên cười nói: “Tin họ làm cái gì, tin ta là đủ rồi.”
Nói đoạn, tay áo người khẽ nhúc nhích, chỉ trong giây lát đã đến trước mặt Lục Bạch. Ngưỡng Sơn Tiên Tôn thấy tình thế không ổn, lao tới như chớp giật. Hai người đã so mấy chục chiêu chỉ trong nháy mắt.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn lạnh lùng nói: “Tiên lực của thượng thần tuy rằng chấn động trời đất, nhưng tiếc thay đã bị đá Côn Luân ăn mòn ngày qua ngày, giờ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cớ sao còn liều mình chỉ vì một tên trộm cỏn con?”
A Phụ cười nói: “Tuy là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn dư sức đối phó với ngươi, khỏi nhọc ngươi lo lắng.”
Một nụ cười hiểm độc nở trên môi Ngưỡng Sơn. A Phụ vừa so chiêu với ông ta, vừa thở dài: “Có vẻ ta vẫn còn sơ suất, quên mất kỹ xảo ngươi thạo nhất chính là đâm lén sau lưng người khác, ví dụ nhân lúc người ta chưa kịp chuẩn bị, dẫn một tia sét bổ lên đầu người ta…”
Mặt Ngưỡng Sơn Tiên Tôn vừa cả kinh vừa giận dữ, ông ta lạnh lùng nói: “Bớt ngậm máu phun người ở đây di.”
Dứt lời, ông ta vung chưởng lên, một tia chớp xuyên qua nóc nhà cũ nát, bổ thẳng xuống đầu A Phụ.
A Phụ cười nói: “Ta đã nói rồi mà, ngươi còn đổ oan cho ta ngậm máu phun người. Có điều tia sét này còn kém xa lôi trận ở đá Côn Luân. Người cần mượn lửa sấm sét ở đấy, hơn nữa còn phải nhân lúc ta không kịp phòng bị, mới có thể lấy mạng ta chỉ trong một chiêu. Giống như cách năm đó ngươi lấy mạng cha của ba đứa bé này vậy…”
[HẾT CHƯƠNG 78]