Nhận ra cậu đang làm gì, Tưởng Kế Bình vội nhổm người dậy. Hứa Tích phát hiện hắn tỉnh, nhất thời không khỏi hoảng sợ, âʍ đa͙σ cũng theo bản năng mà co chặt lại. Tưởng Kế Bình bị kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cho choáng váng, không kiềm được mà bật ra tiếng thở dốc nặng nề. Hứa Tích tách hai đầu gối ra, quỳ xuống bên sườn Tưởng Kế Bình, cậu nắm dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn, nỗ lực ép cơ thể mình tiếp nhận nó. Cảm nhận hạ thể đang được vách thịt nóng bỏng nhỏ hẹp từng chút từng chút nuốt lấy, trái tim Tưởng Kế Bình bắt đầu kịch liệt nảy lên. Hắn sợ Hứa Tích tự làm bản thân bị thương, vội khàn giọng cản cậu lại, “Hứa Tích, từ từ…”
Hứa Tích nghẹn ngào thở hổn hển trong bóng đêm, một tay cậu chống lên bụng Tưởng Kế Bình, một tay đỡ lấy gậy thịt cứng rắn của hắn, cố chấp khiến cho cả hai kết hợp thân mật hơn. Tưởng Kế Bình nhận ra sự khác thường của cậu, hắn cẩn thận chống người dậy, nâng tay lần mò trong khoảng không đen đặc. Tưởng Kế Bình chạm vào l*иg ngực trần trụi của cậu, Hứa Tích cầm lấy bàn tay đang phủ trên người mình, vụng về dẫn dắt nó di chuyển khắp cơ thể. Sờ được phần ngực bụng thấm đẫm mồ hôi của cậu, bấy giờ Tưởng Kế Bình mới biết Hứa Tích không mặc gì cả. Hứa Tích bắt đầu chậm rãi xoay eo, dùng vách thịt vuốt ve hạ thể Tưởng Kế Bình, khiến hắn không khỏi kêu thành tiếng, nhịp thở cũng lập tức rối loạn, Tưởng Kế Bình chau mày, trở tay tóm lấy cổ tay cậu, hơi nóng ruột gọi, “Hứa Tích!”
Cơ thể Hứa Tích thoáng run lên, không dám tiếp tục cử động nữa. Nhận ra cậu đang run rẩy, Tưởng Kế Bình đau lòng không chịu nổi, hắn cũng không muốn quát cậu, chỉ là lý trí đã bị kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© cùng sự âu lo nhiễu loạn. Tưởng Kế Bình thở một hơi dài, hắn buông cổ tay cậu ra, lại vươn tay chạm vào mặt cậu, “Đau không?”
Hứa Tích vội vàng lắc đầu, Tưởng Kế Bình cẩn thận ngồi dậy, ôm Hứa Tích vào trong lòng, sờ tấm lưng trần phủ kín mồ hôi của cậu, Tưởng Kế Bình chau mày, “Không được, con để ba rút ra trước…”
Hứa Tích vòng tay ôm lấy lưng Tưởng Kế Bình, chỉ lắc đầu. Tưởng Kế Bình bất đắc dĩ, đành phải ngả người cậu xuống giường, bản thân thì quỳ gối giữa hai chân cậu, chậm rãi lùi ra ngoài. Lại không ngờ hai chân Hứa Tích bỗng quấn lấy eo hắn, vách âʍ đa͙σ cũng co rút lại, Tưởng Kế Bình bị cậu siết đến mức suýt bắn, hạ thân hắn được niêm mạc nóng bỏng bao bọc chặt chẽ, thịt mềm bốn phía liên tục thít lại, lửa dục càng cháy càng vượng. Tiếng thở dốc dồn dập của cả hai quấn lấy nhau, Hứa Tích ngẩng đầu lên, thè lưỡi liếʍ cằm hắn, lại dùng hàm răng nhay nghiến da thịt nơi đó. Tưởng Kế Bình bị cậu giày vò đến mức gân xanh gồ hết lên, thái dương cũng chảy mồ hôi, hai tay hắn chống bên sườn Hứa Tích, bật ra từng tiếng thở hổn hển khó kiềm chế.
Hứa Tích nhẹ giọng hỏi: “Ba… ba thoải mái không…”
Dĩ nhiên là hắn thoải mái, mỗi ngóc ngách trên cơ thể đều thoải mái, nhưng cảm giác thoải mái này gần như muốn ép hắn phát điên. Tưởng Kế Bình nhìn Hứa Tích, tròng mắt cậu phản chiếu chút ánh sáng trong bóng đêm mờ tối, trái tim Tưởng Kế Bình đập vang tới mức khiến l*иg ngực rung động, lỗ chân lông toàn thân như nở ra, mỗi một cái va chạm, mỗi một cái cọ xát đều bị khuếch đại lên vô số lần, tác động đến thần kinh hắn, như tằm ăn rỗi mà cắn nuốt lý trí hắn. Hai tay Hứa Tích vòng qua cổ Tưởng Kế Bình, ngẩng đầu hôn hắn, cảm nhận được bờ môi mềm ấm, Tưởng Kế Bình như đã tìm thấy nơi để phát tiết, hắn lập tức ngậm lấy môi cậu, dùng sức cắи ʍút̼. Hứa Tích ngoan ngoãn hé môi, cố gắng đáp lại nụ hôn thô bạo mất khống chế từ hắn.
Môi răng cả hai thoáng tách khỏi nhau, Hứa Tích thở hổn hển: “Ba… tiến vào…”
Lời còn chưa dứt, Hứa Tích đã cảm thấy gậy thịt trong cơ thể lập tức ác liệt thúc vào, căng vách thịt nhỏ hẹp của cậu ra, âʍ ѵậŧ bên trong bị phần thân cưỡng ép chà xát, cảm giác trướng đau cùng kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đồng thời ập tới, khiến Hứa Tích không kiềm được mà rêи ɾỉ, cậu cong eo, căng chặt hai chân, cơ thể co giật, hạ thân vô thức siết lại, bên tai lập tức truyền đến tiếng rên của Tưởng Kế Bình. Hứa Tích hít một hơi thật sâu, nỗ lực thả lỏng thân dưới để tiếp nhận hắn. Cậu vừa bám chặt tấm lưng Tưởng Kế Bình, vừa quấn lấy hắn mà nỉ non, “Ba, ba động đi…”
Tưởng Kế Bình cắn một cái lên sườn cổ Hứa Tích, khiến cậu kinh ngạc kêu thành tiếng, hắn dùng đầu lưỡi nóng ấm liếʍ láp lên dấu răng do mình tạo ra, hông eo bắt đầu chậm rãi cử động. Âʍ ѵậŧ bên trong bị gậy thịt của hắn liên tục cọ xát, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt gần như nuốt chửng lấy Hứa Tích, hai tay cậu trượt xuống khỏi người hắn, vò loạn ga giường nhăn nhúm dưới thân. Cơ thể Hứa Tích hoàn toàn chìm vào nệm giường, hệt như cá mắc cạn mà há to miệng hổn hển, bật ra những âm tiết rêи ɾỉ đứt quãng. Chân cậu đã không còn sức quấn lấy eo Tưởng Kế Bình nữa, chỉ có thể buông thõng hai bên sườn, đong đưa qua lại theo từng nhịp di chuyển của hắn.
Một tay Tưởng Kế Bình nhấc chân trái Hứa Tích lên, gác qua vai mình, làm cơ thể cả hai càng thêm dán sát lấy nhau. Hắn đâm lút cán gậy thịt vào người cậu, động tác dưới háng càng lúc càng thô bạo. Vách trong nóng bỏng bóp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, thịt mềm co dãn ngoan ngoãn khép khép mở mở theo từng cú thúc hông, chất dịch trơn trượt tràn ra từ nơi cả hai kết hợp, bị động tác đưa đẩy tạo thành âm thanh dính dớp dâʍ ɖu͙©.
Tưởng Kế Bình cảm thấy lý trí đã cách hắn rất xa, chỉ còn lại du͙© vọиɠ giống đực chi phối cơ thể. Dưới ánh sáng tối tăm, hắn mơ hồ nhìn được hình dáng cơ thể Hứa Tích, nhìn cậu mềm người nằm trên giường, chỉ có thể lay động theo từng động tác của hắn. So với thị giác, thứ rõ ràng hơn thế chính là thính giác, tiếng thở dốc dồn dập xen lẫn rêи ɾỉ của Hứa Tích, âm thanh da thịt va chạm, vách thịt bị khuấy đảo mà phát ra tiếng nước dấp dính, âm thanh rung động vì thúc đẩy từ giường đôi…
Đầu óc Hứa Tích trống rỗng, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể vẫn đang không biết mệt mỏi mà đưa đẩy, kɧoáı ©ảʍ hệt như từng làn sóng thủy triều liên tục bao phủ cậu, khiến cậu gần như không có cơ hội thở dốc, cứ thế bị kéo vào bể dục không thấy điểm cuối. Vui sướиɠ chồng chất vui sướиɠ, ý thức của cậu đã bắt đầu mơ hồ, Hứa Tích nghe thấy bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, cả người cậu co giật, hạ thân quấn chặt lấy gậy thịt bên trong, nhưng thứ đó vẫn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ cậu. Kɧoáı ©ảʍ vừa kịch liệt vừa xa lạ này giày vò Hứa Tích như muốn mất kiểm soát, cậu loạn xạ tóm lấy cánh tay Tưởng Kế Bình, bất lực lắc đầu, nhưng lại không nói nổi lời nào. Cảm giác này là thứ mà trước đây Hứa Tích chưa từng được biết, khi Tưởng Kế Bình giúp cậu an ủi, hắn vẫn luôn dừng tay đúng lúc, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự vui thích ngập đầu như thế này, cơ thể trong cơn cao trào vốn đã hết sức nhạy cảm, nay lại liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến thời gian lêи đỉиɦ cứ thế kéo dài ra. Dươиɠ ѵậŧ đằng trước đã sớm cương cứng, vẫn đang rỉ dịch tuyến tiền liệt nửa trong suốt.
Hai tay Tưởng Kế Bình siết chặt lấy eo Hứa Tích, hông eo mạnh mẽ thúc đẩy vài cái, vách âʍ đa͙σ cậu trong lúc lêи đỉиɦ co bóp rất kịch liệt, suýt nữa đã khiến hắn bắn bên trong, Tưởng Kế Bình cắn răng rút dươиɠ ѵậŧ ra, ngay khi gậy thịt rời khỏi cơ thể Hứa Tích, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức bắn hết lên thân dưới nhớp nháp của cậu.
Hứa Tích nhanh chóng mệt mỏi thϊếp đi, Tưởng Kế Bình chống người trên cơ thể cậu, hòa hoãn nhịp thở một lát, bấy giờ mới lấy lại tinh thần, hắn không ngờ bản thân vừa rồi lại có thể mất kiểm soát một cách triệt để như thế. Đây là lần đầu tiên của cậu, vậy mà hắn lại lỗ mãng làm đến bước cuối, không có cẩn thận dạo đầu, càng không có biện pháp an toàn… Tưởng Kế Bình hơi căng thẳng bật đèn bàn lên, kiểm tra tình trạng của cậu. Hứa Tích đã ngủ, môi âʍ ɦộ giữa hai chân sưng đỏ mở rộng, cửa miệng dính đầy dịch nhờn, dươиɠ ѵậŧ cũng đã bắn. Tưởng Kế Bình quay mặt đi, cầm ít giấy chà lau giúp cậu, chỉ thấy khăn giấy thấm ướt dính thêm chút màu đỏ. Tưởng Kế Bình hơi hoảng sợ, hắn dùng một tờ giấy khác để lau, màu máu đỏ xen lẫn trong hỗn hợp chất lỏng càng lúc càng nhiều, làm yeutruyen.net nhòe đi khăn giấy.
Tưởng Kế Bình hoàn toàn hoảng loạn, hắn vội cầm điện thoại lên, gọi cho Trình Văn.
Vừa mới trực ban xong, Trình Văn đã lập tức ngựa không dừng vó mà chạy qua đây, y xách theo hòm y tế vào phòng ngủ Tưởng Kế Bình. Hứa Tích nằm trên giường đã được Tưởng Kế Bình mặc thêm áo ngủ vào, cậu đắp chăn, thân dưới cũng được lau dọn qua. Hứa Tích ngủ không yên giấc cho lắm, có hơi sốt nhẹ. Thấy được tình huống hạ thể cậu, lại thêm dấu răng trên cổ, Trình Văn lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, y run giọng, “… Là ai làm?”
Đợi cả nửa ngày cũng không nhận được hồi âm của Tưởng Kế Bình, Trình Văn quay đầu, thấy hắn đang đứng một bên, cụp mắt không nói gì. Trong nháy mắt, một phỏng đoán gần như hoang đường xuất hiện trong đầu Trình Văn. Y hiểu quá rõ Tưởng Kế Bình, từ bé hắn đã luôn có dáng vẻ như thế này mỗi lần làm chuyện gì sai, nhưng bây giờ, hắn hẳn phải tức giận phẫn nộ cùng y, chứ không phải trưng ra cái bộ dạng hèn nhát như thế. Trình Văn đứng dậy, hỏi lại, “Tưởng Kế Bình, rốt cục chuyện này là thế nào?”
Thấy hắn vẫn không đáp lời, yeutruyen.net Trình Văn kéo hắn ra ngoài, đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Cậu mau mở mồm cho tôi!”
Tưởng Kế Bình nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Trình Văn, bình tĩnh lên tiếng: “Là tôi.”