Hứa Tích có hơi căng thẳng, cậu đi tắm trước, sau đó thay đồ ngủ sang phòng Tưởng Kế Bình.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, Tưởng Kế Bình đang ngồi xem laptop ở bàn làm việc, thấy cậu đến, hắn cầm tampon đứng dậy. Hứa Tích đờ người tại chỗ, Tưởng Kế Bình cũng hơi mất tự nhiên, hắn hắng giọng, dời mắt đi, “Con cởϊ qυầи trước đi.”
Khóe mắt thấy Hứa Tích nhấc chân cởϊ qυầи ra, sau lại siết chặt quần trong tay, lúng túng che trước hạ thể. Bởi vì cơ thể đặc thù, Hứa Tích gần như chưa bao giờ để lộ thân dưới trước mặt ai, ngay cả khi đối phương là người cha có quan hệ mật thiết với mình, cậu cũng không có được sự bình tĩnh của một nam sinh đối diện với người cùng giới. Tưởng Kế Bình ôm vai cậu, dẫn người ngồi xuống mép giường, bản thân thì chống một chân xuống đất, đỡ lấy đầu gối cậu, “Nào, ngồi dịch vào trong một chút, dẫm chân lên mép giường.”
Hứa Tích lề mề nhích người vào trong, ngồi bó gối trên mép giường, đôi mắt đen lúng liếng căng thẳng nhìn Tưởng Kế Bình, hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu gối cậu, dỗ dành, “Không sao đâu, sẽ không đau.”
Mặt Hứa Tích hơi nóng lên, cậu chống tay ra đằng sau, hai chân hơi tách ra. Đây là lần đầu tiên Tưởng Kế Bình cẩn thận quan sát nơi riêng tư của cậu đến vậy, phía dưới bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam phát dục bình thường, là đáy chậu với hai bên môi âʍ ɦộ vừa nhỏ vừa mỏng manh. Tưởng Kế Bình xé bịch tampon ra, thấy Hứa Tích vì căng thẳng mà rụt một chân, hắn động viên cậu, “Đừng sợ, thấy khó chịu thì bảo ba.”
Hứa Tích gật đầu, một tay Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng tách mở hai bên môi âʍ ɦộ run rẩy, để lộ phần thịt mềm hồng hào ẩm yeutruyen.net ướt, hắn chậm rãi đẩy tampon vào khe âʍ đa͙σ.
“A! —” Hứa Tích bật ra một tiếng thở hổn hển sợ hãi, cơ thể cũng giật nảy lên như muốn trốn, cậu dùng mu bàn tay chặn miệng mình lại, Tưởng Kế Bình vội vàng dừng tay hỏi cậu, “Đau không? Khó chịu à?” Hai mắt Hứa Tích ẩm ướt, cậu hơi ngơ ngác nhìn hắn, hổn hển đáp, “Có hơi… quái…”
Tưởng yeutruyen.net Kế Bình an ủi vỗ nhẹ lên đùi cậu: “Thả lỏng một chút, để ba thử đổi sang hướng khác.” Tưởng Kế Bình điều chỉnh tampon, tiếp tục đẩy nó vào bên trong. Cả người Hứa Tích run rẩy, cậu cắn cánh tay, nhưng khoang miệng vẫn bật ra vài tiếng kêu. Sau khi tampon vào hết khe âʍ đa͙σ, Tưởng Kế Bình phát hiện Hứa Tích cương cứng. Dươиɠ ѵậŧ nhạt màu dựng thẳng lên, cả âʍ ɦộ lẫn lỗ hậu đều phập phồng co rút theo từng tiếng thở dốc của cậu.
Mặt mũi Hứa Tích đỏ bừng, mái tóc ướt đẫm dính sát vào vầng trán lẫn thái dương, trên mặt cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, cậu cuộn tròn người như một đứa nhóc vừa mới phá phách gây chuyện. Tưởng Kế Bình vội thu lại vẻ ngạc nhiên, hắn kéo đầu gối cậu, vỗ về Hứa Tích, “Không sao, cái này… là phản ứng bình thường thôi…” Tưởng Kế Bình chỉ nói bừa, nhưng Hứa Tích lại tin đến bảy tám phần.
Tình huống của cậu đặc thù, Tưởng Kế Bình không có cơ sở và dẫn chứng về vấn đề này, hắn chỉ muốn xua tan đi cảm giác nghi ngờ lẫn xấu hổ của cậu, miễn cho cậu tiếp tục giấu diếm hắn chuyện về cơ thể. Tưởng Kế Bình dỗ Hứa Tích, “Nào, để ba xem.”
Tưởng Kế Bình dùng ngón tay vạch môi âʍ ɦộ ra, nhẹ nhàng đẩy phần da phía trên một chút. Ra là vị trí âʍ ѵậŧ của Hứa Tích cũng khá đặc biệt, gần như hoàn toàn chôn vùi vào vách âʍ đa͙σ, là do khi đẩy tampon vào trong đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nó, lại thêm Tưởng Kế Bình vừa sờ vừa bóp một phen, khiến âʍ ѵậŧ lồi hẳn ra ngoài phần thịt non, cả người Hứa Tích run rẩy kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ lại cương cứng thêm một chút. Tưởng Kế Bình thầm đoán, âʍ ѵậŧ và dươиɠ ѵậŧ có cấu tạo gần như y hệt, mà với cơ thể của Hứa Tích, rất có thể chúng nó đều là một, chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ một nơi, nơi còn lại cũng sẽ có phản ứng.
Tưởng Kế Bình ngẩng đầu lên, Hứa Tích vẫn luôn cắn mu bàn tay, ánh mắt khi nhìn hắn có vẻ hơi tủi thân. Hắn trông dáng vẻ như một tờ giấy trắng của cậu, nhất thời có cảm giác khó mà mở miệng, Tưởng Kế Bình lưỡng lự hỏi, “Con tự… giải quyết bao giờ chưa?”
Hứa Tích lắc đầu, trước đây cậu chưa từng có phản ứng rõ rệt như bây giờ, nó gần như làm cậu thấy sợ hãi, dươиɠ ѵậŧ đáng thương đang trong trạng thái nửa cứng, du͙© vọиɠ bị khơi gợi lại không có cách nào giải tỏa, khiến cậu vừa khó chịu vừa bối rối.
Tưởng Kế Bình thoáng do dự, hắn đặt tay lên dươиɠ ѵậŧ Hứa Tích: “Nào, nhìn ba làm, lần sau sẽ biết.”
Bởi vì tình trạng cơ thể, nên dĩ nhiên Hứa Tích chưa cắt bao qυყ đầυ. Tưởng Kế Bình cầm dươиɠ ѵậŧ nhạt màu của cậu, vuốt ve lên xuống vài cái, Hứa Tích lại tỏ vẻ khó chịu, Tưởng Kế Bình vội ngừng tay, “… Hôm nào phải để chú Trình giúp con cắt bao qυყ đầυ thôi, bằng không… sau này con sẽ tiếp tục không thoải mái như bây giờ, còn dễ dàng nhiễm khuẩn.”
Hứa Tích cắn môi dưới, tuy vừa rồi có hơi đau, nhưng cậu vẫn không mềm xuống, cảm giác này khiến cậu nóng ruột lo lắng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Hứa Tích vô thức cọ người xuống giường, nhích lại gần Tưởng Kế Bình. Tưởng Kế Bình thử lại lần nữa, nhưng Hứa Tích vẫn không thể nào đạt kɧoáı ©ảʍ bằng cách vuốt ve dươиɠ ѵậŧ như người thường, hắn thấy cậu khó chịu, cũng cực kỳ không đành lòng. Tưởng Kế Bình thử vạch nhẹ môi âʍ ɦộ phía dưới ra, dùng ngón tay đẩy tampon vào sâu thêm một chút, rồi xoa nắn âʍ ѵậŧ bên trong.
“Ha a — Ư…” Kɧoáı ©ảʍ bất thình lình khiến Hứa Tích gục xuống giường, cậu ngẩng đầu, không kiềm được mà thở dốc rên nhẹ. Sống lưng cậu cong vòng, cơ thể mảnh khảnh vặn vẹo lung tung trên giường, làn da cũng nhuốm màu phấn hồng vì động tình, ngón tay cậu co lại, hai chân vắt lên cánh tay Tưởng Kế Bình, vách thịt ẩm ướt xoắn chặt lấy ngón tay đối phương.
“Ba… a…” Hứa Tích vô thức gọi hắn, nhịp thở Tưởng Kế Bình khựng lại, động tác tay không khỏi dùng thêm sức, Hứa Tích sợ hãi kêu thành tiếng, rất nhanh đã co giật bắn ra.
Hứa Tích nằm liệt trên giường thở hổn hển, một chân co lại, một chân buông thõng xuống mép giường, bụng dưới dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Tưởng Kế Bình cầm sợi dây ở đầu tampon, từ từ kéo nó ra. Tampon cọ xát qua âʍ ѵậŧ, khiến Hứa Tích lại run giọng hừ hừ hai tiếng, cậu vẫn còn hơi thất thần, không kiểm soát được giọng điệu, kêu hệt như mèo con làm nũng. Tampon bị dịch nhờn trong suốt làm cho ướt đẫm, lúc kéo ra còn để dây vệt nước, môi âʍ ɦộ hé mở, để lộ vách âʍ đa͙σ non mềm, vừa ẩm ướt vừa lấp loáng ánh nước. Tưởng Kế Bình ném tampon vào sọt rác, xoay người dùng khăn giấy lau sạch sẽ dịch đυ.c trên người Hứa Tích, áo ngủ của cậu cũng bị dính một ít, Tưởng Kế Bình đặt một bộ sạch lên giường, “Trên người dính bẩn, đổi bộ khác đi.”
Nhịp thở của Hứa Tích còn chưa ổn định lại, cậu ngồi dậy, hai bên vành tai vẫn phớt hồng, bắt đầu ngồi quỳ trên giường tháo khuy áo ngủ. Cả hai đều im lặng, tiếng tíc tắc từ đồng hồ treo tường cùng với tiếng hít thở của hai người dường như bị phóng đại lên vô số lần, bầu không khí khó tả mãi không thể xua tan được. Tưởng Kế Bình nhìn Hứa Tích cởϊ áσ ngủ, dáng người dẻo dai của thiếu niên hoàn toàn lộ ra, bị ánh đèn mờ nhạt nhuộm lên một lớp ánh vàng, hai đầṳ ѵú nhỏ xinh tô điểm trên khuôn ngực bằng phẳng.
Tưởng Kế Bình hơi mất tự nhiên mà dời mắt đi.