Nàng vẫn là hai năm trước thời điểm còn trong Ngu phủ, nghe mấy người làm việc vặt trong phòng bếp nói mới biết được, cái mỗi tháng đều đến này là đồ vật dơ bẩn.
Những thị nữ đang đến nguyệt tin, chủ nhà cũng không muốn cho đến hầu hạ, sợ rủi ro.
Chỉ là xem ra, Lũng Tây Vương này căn bản không thèm để ý, dù sao trên người hắn cũng không biết dính bao nhiêu mạng người, đâu còn tin mấy lời này.
Có lẽ Lũng Tây Vương là cố ý, trước lúc ngủ nàng liếʍ cho hắn hắn còn không muốn, hẳn là đã có chủ ý khác.
"Vương gia, ngài là muốn thϊếp thân hầu hạ ngài như vậy, cũng phải để thϊếp thân mang thứ đó đi xử lý chứ." Bờ mông Hoa Cẩm lắc lắc trên người hắn.
Cao Yển nghe vậy rốt cuộc buông nàng ra, Hoa Cẩm một tay bụm lấy chỗ đũng quần bản thân, đi xuống dưới giường, mở miệng muốn gọi người, mới nhớ tới hai nha hoàn Xuân Thảo, Xuân Hà đều bị Cao Yển cho đuổi rồi.
Sau khi Hoa Cẩm tìm cả buổi mới đi ra ra sau tấm bình, lúc này Cao Yển không ra đương nhiên không chuẩn bị nước ấm, cũng may là ngày mùa hè, nước cũng không tính là lạnh.
Hoa Cẩm cúi người, một đầu tóc đen tản ra trên tấm lưng bóng loáng mê người, nàng ở đằng kia lau sạch sẽ máu chảy ra, mơ hồ cảm thấy rất không thích hợp, vừa nghiêng đầu mới phát hiện Lũng Tây Vương không biết lúc nào đã đi qua.
"Vương gia... Ngài nhìn như vậy thϊếp thân làm chi." Tay Hoa Cẩm còn chưa kịp rời khỏi giữa hai chân mình.
Cảnh sắc hương diễm lại đơn thuần chợt đập vào đáy mắt, màu mắt Cao Yển dần dần thâm sâu, hắn khàn giọng nói với Hoa Cẩm: "Tiểu lẳиɠ ɭơ, mở chân ra, cho bổn vương nhìn xem."
Huyệt thịt thơm mềm mấp máy, trên nụ hoa trắng noãn nhiễm tơ máu, tay Cao Yển đã sờ đến cánh hoa, ngón tay thô ráp vòng quanh hoa huyệt, rất nhanh làm cho trong cơ thể nàng chảy ra chút đồ vật.
Có mùi máu tươi nhàn nhạt, là chảy ra từ trong động của tiểu phu nhân.
Cao Yển cúi đầu xuống dưới thấp.
"Vương gia, đừng mà." Nàng nhỏ hơn hắn sáu tuổi, tuổi không lớn lắm, thanh âm lúc gọi hắn đều rất kiều mị.
Hoa Cẩm kéo lấy cánh tay hắn, thân thể gần như đứng không vững, cả người dán trên người hắn.
Nam nhân không mặc quần áo, đồ vật thô to làm cho người ta sợ hãi, vểnh cao cứng rắn giữa háng hắn, giờ phút này gân xanh nhô lên trên cự long, hận không thể lập tức phóng thích.
Hai tay Lũng Tây Vương nắm lấy vòng eo Hoa Cẩm nhấc nàng lên.
Sức hắn lớn, một tay nhấc nàng cũng không chút khó khăn.
"Vương gia..." Hoa Cẩm gắt giọng, "Ngài lên giường trước chờ thϊếp thân được chứ?"
"Ở đây sao lại trưởng thành như vậy, rõ ràng không thể hầu hạ cũng không nên hút lấy dương vậy bổn vương chứ, hả?"
Cao Yển không để ý tới nàng, khép chân của nàng lại, vật tráng kiện to lớn đã dán giữa hai chân nàng chậm rãi cọ xát, thịt với thịt trực tiếp đυ.ng chạm, vượt xa ra cảm giác cách vải vóc vừa rồi.
Chỗ đó của Hoa Cẩm bởi vì đến nguyệt sự, những thứ chảy ra khỏi cơ thể đều đổ vào trên dươиɠ ѵậŧ hắn.
Cho dù là không chính thức đâm vào trong tiểu huyệt nàng, điểm tư vị ấy đối với nam nhân đói bụng tầm mười ngày, cũng như ma chú đòi mạng.
Cánh hoa hai bên tiểu huyệt tách ra nửa bọc lấy thân gậy của hắn, Cao Yển ôm nàng, cứ duy trì tư thế như vậy trước sau rung động giữa hai chân nàng.
Mùi tanh giống như rỉ sắt xung quanh hai người càng ngày càng đậm, Cao Yển thất thần trong ngắn ngủi, nhìn vết máu chảy xuống dọc theo đùi nàng, chợt mê muội, bụng dưới nảy sinh ác độc thúc vào nàng.
Hung khí sắc bén qua lại xuyên thẳng qua giữa hai chân Hoa Cẩm, mép huyệt vốn màu hồng phấn càng trở nên đỏ thẫm, trên thân gậy to lớn của nam nhân mơ hồ có dấu vết sẫm màu, là đồ vật mang ra từ bên trong âʍ đa͙σ nàng.
Cao Yển thoáng thoải mái một chút.
Nhưng chỉ có khổ Hoa Cẩm.
Chút du͙© vọиɠ của nàng qua đợt giày vò này sỡm đã bị câu dẫn ra.
"Vương gia, thϊếp thân chịu không nổi." Hoa Cẩm che bụng dưới, mở chân ra ý đồ nuốt hắn, "Ngài vào đi, chỗ ấy ngứa."
Nàng lật qua lật lại, nhiều lần kêu lên, cầu cứu hắn: "Vương gia."