Nàng vừa mới vào phủ nửa năm, thân thể coi như không tệ, cảm giác giữa hai chân đã bị Cao Yển đâm thành cái sàng, cũng không biết mấy thê thϊếp nũng nịu trước kia của hắn chịu đựng như thế nào.
Hoa Cẩm ngâm nước tắm xong, từ trước đến nay nàng sợ nóng, cũng may nơi đây dù thiếu nước thế nào, cũng thiếu không đến nữ nhân của Lũng Tây Vương
Lúc này nàng nằm ở giữa cái giường gỗ lê, toàn thân chỉ khoác vải mỏng sơ sài ở bên hông.
Dưới lớp lụa mỏng là vòng eo mảnh mai, độ cong tấm lưng mỹ lệ kéo dài cho tới bờ mông, hai chân nữ nhân hơi giang ra, nhìn qua từ phía sau, nhìn một phát là thấy hết phong cảnh.
Cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, Hoa Cẩm lật quyển thoại bản trong tay, cũng không ngẩng đầu.
Hai thị nữ dù cho căm phẫn nàng như thế nào, nhưng cũng không dám không gõ cửa đã vào phòng của nàng.
"Còn ra thể thống gì, sao mặc thành như vậy." Nam nhân thân thể cường tráng như gấu, đến gần tức thì che hơn phân nửa cảnh xuân ở trên giường.
Hoa Cẩm nhăn lông mày, ngược lại quay người ngửa đầu nhìn về phía người tới, lại thay đổi thần sắc, cười duyên nói: "Vương gia không phải là thích thϊếp thân như vậy hay sao, dù gì trong chốc lát cũng phải cởi ra."
Lũng Tây Vương Cao Yển cao lớn thần kỳ, như thường ngày Hoa Cẩm hầu hạ hắn rửa mặt, nhón chân đầu mới miễn cưỡng đến chỗ cằm hắn, cái người này hiện tại mặt mày âm trầm, tựa như thật sự không nhìn trúng diễn xuất dâʍ đãиɠ này của Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm âm thầm mắng: "Bưng lễ nghĩa liêm sỉ cái gì, thời điểm hôm qua thiếu chút nữa vò nát cái vυ' ta sao không thấy nói lời này, trong miệng lúc não cũng lớn tiếng kêu tim gan bảo bối của ta."
Nữ nhân bò dậy từ trên giường, thành giường cao, Cao Yển đứng ở bên giường, Hoa Cẩm so với hắn thì cao hơn một chút, lụa mỏng sớm đã rơi trên giường.
Vật che đậy cuối cùng trên người nàng cũng không còn rồi, vai trắng như tuyết, bầu ngực mềm mại cứ ưỡn cao như vậy, vệt tím tím xanh xanh phía trên còn chưa tan hết, tiểu huyệt giữa hai chân, một ngày bôi thuốc hai lần mới miễn cưỡng tiêu sưng một chút.
Hoa Cẩm ôm lấy cái cổ Cao Yển, thân thể mềm mại gần sát áo bào của nam nhân, cúi người liếʍ cằm hắn, khẽ cắn lên yết hầu: "Vương gia dùng bữa chưa, lát nữa thϊếp thân hầu hạ ngài tắm rửa nhé."
Cao Yển đẩy nàng ra, con mắt thâm sâu bình tĩnh nhìn nàng một lát, mới nói giọng khàn khàn: "Không cần, ta tắm rồi."
Hắn vừa mới nói xong, Hoa Cẩm còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn lôi xuống giường.
Lũng Tây Vương chỉ dùng một tay ôm lấy Hoa Cẩm, một tay nhấc bào áo bản thân lên, chỉ cởi bỏ quần dưới người, kéo chân của nàng ra làm cho nàng quấn bên hông mình.
Hung vật màu đỏ đen nhô lên gân xanh chống đỡ cửa huyệt sung huyết, nam nhân đè lấy thân thể của nàng, dươиɠ ѵậŧ căng cánh thịt ra, không nói tiếng nào, mãnh liệt chen lấn đến chỗ sâu trong âʍ đa͙σ.
"A..." Hoa Cẩm nhịn không được run rẩy kêu một tiếng.
Hắn sinh ra đã như vậy, cây gậy to lớn dưới háng so với người bình thường cũng thô dài hơn nhiều, trong tiểu huyệt Hoa Cẩm chặt hẹp, vốn là ăn không vào hắn, thành trong bị xé rách đến cực hạn, giống như chày sắt, gậy sắt đâm vào nặng nề.
Bàn tay tràn đầy vết chai của Cao Yển tùy ý bóp bờ mông của Hoa Cẩm, côn ŧᏂịŧ gạt mở da thịt mềm mại, hung hăng đè nàng về phía mình, đút vào một cái lại một cái, gần như điên cuồng đưa đẩy.
"Không muốn... Vương gia, người chọc vào thϊếp thân hỏng mất, dưới bụng, dưới bụng..." Nàng dán cả người vào trên người hắn, nam nhân một tay chiếm lấy nàng, cánh tay khác vân vê núʍ ѵú nàng còn chưa dưỡng tốt.
Bàn tay nắm đã quen đao kiếm khống chế không nổi sức mạnh, núʍ ѵú trước ngực nữ nhân bị hắn lôi kéo đến biến hình, yếu ớt run rẩy đứng trong không khí.
Hoa Cẩm đau đến muốn khóc, đêm qua hắn gặm ngực của nàng một lát, núʍ ѵú bị hắn mυ'ŧ vào sưng lên, rách da, lúc này lại bị hắn nắm như vậy.
Nàng bừa bãi thét lên, nắm tay của hắn đi sờ bụng mình: "A...... Sắp nứt ra rồi, Vương gia... Trong bụng thϊếp thân đau lắm!"