Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 15: Hung Thần.

Chỉ thấy, mãn tầm mắt của Miên Dương lại là một mảnh thiên địa tối đen như mực, không nhìn thấy được một chút sắc thái nào khác, cho dù là cây cối hay ánh trăng.

Tựa như có một tấm vải lớn, đã đem toàn bộ khoảng trời đó đều bao trùm ở bên trong.

Không thể miêu tả, lại tràn ngập áp bách cùng đè nén, khiến tận sâu trong linh hồn đều không khống chế được mà phát ra run sợ.

Âm đồng mở ra, ở góc độ mà chỉ riêng Miên Dương có thể nhìn thấy được, mảng bóng tối tưởng chừng như vô tận kia, kỳ thực vẫn luôn nhúc nhích, di động, tựa như vô số xúc tua, không ngừng ăn mòn không gian xung quanh.

Giây phút nhìn thấy được chân diện mục của vật này, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu Miên Dương, liền chính là mấy chữ : tà thần Cthulhu.

Chỉ có điều, đồ chơi này không phải chỉ nên xuất hiện ở đại dương hay sao?

Theo bản năng ngưng thần, con ngươi cũng hơi hơi se lại, trong nháy mắt này, Miên Dương tựa như đã nhìn thấy, ở trung tâm của đoàn bóng đen to lớn đó, thế mà lại như có như không hiện lên thân ảnh của một người.

[ ?"’/(#/-:=*’:=!]

[ Dữ liệu bị nhiễu sóng…]

[ Lỗi…Không thể phân tích…]

Hai mắt đột ngột trở nên đau nhức như bị đâm mù, trong nháy mắt này, Miên Dương chỉ có cảm giác hai tai đột ngột ù lên, đầu óc quay cuồng, tựa như bị người dùng búa sắt, tàn nhẫn đập mạnh vào.

Trong lúc Miên Dương tựa như một khúc gỗ, ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ thấy, hai mắt, lỗ tai, mũi và miệng của y cũng đã bắt đầu chảy ra máu tươi.

Thời khắc này, y xem như đã có thể hiểu được, ‘nhìn thấy quá nhiều cấm kỵ, đôi khi sẽ dẫn đến một vài tồn tại đáng sợ’ mà hệ thống nhắc nhở ngày hôm đó có nghĩa là gì rồi.

Chỉ tiếc, y hiểu ra quá muộn.

Thế nhưng, cũng chính vào lúc thất khiếu của Miên Dương bắt đầu xuất huyết, một bàn tay mang theo hơi lạnh cũng đã kịp thời vươn tới từ phía sau, nhẹ nhàng phủ lên mắt y.

Hơi lạnh lan tỏa toàn thân, nhưng đồng thời, cũng xua đi cảm giác đầu óc biến thành một đoàn hồ nhão, sắp nứt ra của y.

“Đừng nhìn.”

“Người, không thể nhìn thẳng thần.”

Giọng nói của đối phương ở rất gần, tựa như là vang lên bên tai, khiến Miên Dương miễn cưỡng lấy lại được tỉnh táo mà vội vã lau chùi vết máu trên mặt, cũng không quay đầu lại liền lập tức xoay người, đi về hướng ngược lại với đồ chơi khủng bố kia.

Đừng hỏi Miên Dương muốn chạy trốn bằng gì.

Đương nhiên là không thể dùng hai chân rồi, y cũng không cảm thấy, tốc độ của chính mình có thể nhanh hơn đồ vật ở phía sau.

Ô tô cùng xe máy thì lại càng không thể!

Chưa nói đến việc tiếng động cơ quá lớn, chẳng khác gì một tấm bia nhắm lượn lờ khắp nơi, ngang nhiên nói với lệ quỷ : ở đây có thức ăn khuya, thì quan trọng hơn chính là, y lại không-biết-lái-xe.

Đúng vậy, mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng kể từ ngày vụ tai nạn xe buýt lúc nhỏ xảy ra, Miên Dương cũng đã rất lâu không còn sử dụng phương tiện giao thông công cộng nữa.

Về phần xe máy, ô tô gì đó, mức độ rủi ro cũng không kém hơn là bao.

Lỡ như y lái xe đến đâu, tai nạn liên hoàn lại xảy ra đến đó, vậy thì tội lỗi y phạm phải, sẽ không phải là vài trang giấy có thể liệt kê ra hết được.

Cho nên, dù gấp muốn chết, nhưng Miên Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ mấy chục tích phân, từ trong thương thành hối đoái ra một chiếc xe đạp, bắt đầu con đường đào vong của mình.

Không thể không nói, không khí ở Linh Vực khi ‘đêm xuống’ thật sự vẫn rất tốt. Không có khói bụi, cũng không nặc mùi chất độc hại, chỉ có điều, lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Bởi vì không biết đường, tránh cho chính mình lung tung chạy loạn, Miên Dương cũng chỉ có thể mở ra bản đồ hệ thống, đi theo đường mòn nhỏ được hiển thị bên trên.

‘Cót két’ ‘Cót két’

Lắng nghe tiếng ma sát chói tai của trục xe, lại tràn đầy căng thẳng nhìn về trước, giây phút cảm nhận được người phía sau đã lần nữa quay về trong khung ảnh, tâm tính của Miên Dương cũng đã trực tiếp nổ tung.

“Phu…phu quân, ngươi đừng quay về mà. Có thể ở lại đây với ta một lát được không?”

“Một mình ta đạp xe như thế này, có chút sợ hãi…”

Chỉ có điều, mặc kệ Miên Dương có nói thế nào, Quỷ Tang vẫn như cũ kiên quyết không chịu xuất hiện.

Không thể làm gì khác hơn, Miên Dương cũng chỉ có thể cắn răng, tiếp tục đi tới.

Trạch viện của nhà họ Cố nằm ở ngoại thành, nên dọc đường, ngoại trừ cây cối cùng một chút tảng đá và miếu thờ bỏ hoang ra, Miên Dương cũng đã không còn bắt gặp bất kì kiến trúc nào khác nữa.

Đương nhiên, đây cũng xem như là một chuyện tốt, dù sao, không có người, thì khả năng rất cao cũng sẽ không có quỷ.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh bánh xe cán qua đất đá ‘lộp bộp lộp bộp’ quả thật cũng rất khiến người tâm phiền ý loạn.

Theo con đường trước mặt dần dần thu hẹp, nương theo nguyệt quang chiếu rọi, Miên Dương mới chợt nhìn thấy, con đường trước mặt đã đột ngột xuất hiện một cánh cổng thô sơ.

Mà ở giữa cánh cổng, tựa hồ cũng có treo một tấm biển gì đó. Nhưng bởi vì niên đại quá lâu, nên đã không thể nhìn rõ được chữ điêu khắc ở bên trên nữa.

Không dám quay đầu, mặc kệ hết thảy, Miên Dương cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về trước. Thế nhưng, rất nhanh, theo khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, y xem như đã biết được, nơi bản thân vừa chạy vào là gì.

Căn bản liền là…

Bãi tha ma.

**Anh chồng thứ hai đã xuất hiện, anh chồng thứ ba có lẽ chương sau cũng sẽ lên sóng luôn nha.