Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 8: Kiểm Kê Chiến Lợi Phẩm.

[ Bối cảnh nhiệm vụ :

‎–Nhà họ Cố là một gia đình trung lưu làm nghề buôn bán vải ở trấn Linh Đài.

‎–Gia chủ nhà họ Cố tuổi ngoài bảy mươi, cưới hơn mười vị thê thϊếp, cuối cùng cũng chỉ có thể sinh ra một nữ nhi.

‎–Trớ trêu thay, nữ nhi này còn là người mắc bệnh si ngốc bẩm sinh, cho dù đã trưởng thành, trí thông minh vẫn cùng đứa trẻ 3 tuổi không có gì khác.]

[…2

‎–Không chỉ không thể tự lo liệu sinh hoạt, mà còn dễ bị người lừa gạt.

–Trong một đêm mưa gió, vì một cây kẹo hồ lô, Cố Tiểu Hoa đã chủ động mở rộng đại môn ra, cho đám thổ phỉ vào nhà.

–Kết quả không cần nói cũng biết, toàn bộ nhà họ Cố, bao gồm gia chủ, di nương, cho đến hai mươi tên nô bộc đều toàn bộ bỏ mạng.]

[…3

‎–Cố Tiểu Hoa bị đám thổ phỉ đó làm nhục, sau đó tàn nhẫn sát hại, tùy tiện vùi vào trong sân.

‎–Sau khi chết, bởi vì oán khí tích tụ, Cố Tiểu Hoa cũng thuận lý thành chương trở thành ác quỷ.

‎–Song, bởi vì trí tuệ thiếu hụt, nàng cũng không lựa chọn đi tìm đám thổ phỉ kia trả thù, mà chỉ vất vưởng ở trong trạch viện Cố gia.

‎–Nàng cảm thấy bùn đất trên người mình quá dơ bẩn, nhưng lại không biết nên thanh tẩy thế nào.]

[ Yêu cầu nhiệm vụ :

‎–Vào lúc nửa đêm, mang theo một thau nước ra giữa sân, bắt đầu khom lưng gội đầu ( chí ít là năm phút). Trong quá trình này, tuyệt đối không được ngừng lại, cũng như không được quay đầu.

‎–Thời hạn nhiệm vụ : ba ngày.

‎–Trừng phạt khi thất bại : Bị bẻ gãy hai cánh tay.

‎–Phần thưởng khi thành công : Quyền sở hữu trạch viện Cố gia.]

‎[ Nhắc nhở hữu nghị : Đề nghị người chơi không nên mang theo linh dị ảnh cưới, bởi vì khí tức tản mát ra bên trên nó sẽ khiến ác quỷ Cố Tiểu Hoa bị dọa sợ, không dám xuất hiện. Như vậy, nhiệm vụ sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành.]

“Cho nên, vị lệ quỷ tỷ tỷ này là một mỹ nữ hướng nội, nhút nhát, e thẹn sao?” Có lẽ là mạch não không giống người thường, nên sau khi đọc xong toàn bộ nhiệm vụ, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Miên Dương lại là như vậy.

Đừng nhìn Miên Dương trái một tiếng ‘phu quân’, phải một tiếng ‘phu quân’, gọi đến thuận miệng như vậy, nhưng trên thực tế, tính hướng của y lại rất rất thẳng.

Y khẳng định, chính mình chỉ thích mỹ nữ, hơn nữa còn là loại mỹ nữ dịu dàng, ngọt ngào, mang hơi thở thanh xuân kia.

Chỉ tiếc, bởi vì mệnh thiên sát cô tinh, không muốn tai hoạ người khác, những năm qua, chỉ cần nhìn thấy người sống, y đều sẽ tự đi đường vòng, càng đừng nói chi là nói chuyện luyến ái, yêu đương.

“Được rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là làm nhiệm vụ…”

Không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, vừa rồi, nằm trong quan tài rất lâu đều không có cảm giác gì, bây giờ, Miên Dương lại chợt cảm thấy sau lưng lạnh sưu sưu, tựa như là bị thứ gì đó âm thầm theo dõi.

Ôm theo ba chiếc ba lô đi thẳng vào sảnh đường, bởi vì những khu vực khác trong trạch viện vẫn còn chưa dò xét xong, nên đêm nay, Miên Dương liền quyết định sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này.

Đem mấy sợi bạch lăng tung bay xung quanh cột lại thành một chiếc nơ bướm thật to, Miên Dương liền ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê vật phẩm.

Linh Vực có một thiết lập rất thú vị, đó chính là, ba lô sẽ không tự động nhận chủ. Rơi vào tay người nào, đồ vật bên trong sẽ là của người đó. Một khi đánh mất liền không có cách nào thu hồi lại được.

Cho nên, bình thường, ba lô đều sẽ là vật bất ly thân đối với người chơi.

Cảm nhận được trọng lượng của hai chiếc ba lô cũ kỹ này, vốn, Miên Dương vẫn còn rất vui vẻ. Chỉ có điều, đợi khi đem đồ vật bên trong đổ ra, y lại không cười nổi nữa.

“Mỗi người năm bộ quần áo, mấy người tưởng đây là phim trường, bản thân là diễn viên à? Mang nhiều quần áo như vậy làm gì?”

“Còn cái này? Băng vệ sinh? Hai tên đàn ông mang theo băng vệ sinh làm gì? Cầm máu hay lót đế giày?”

Đem đống đồ lung ta lung tung ở bên trong ném hết ra, nhìn xem chiếc đĩa CD với ảnh bìa không thích hợp cho thiếu nhi này, Miên Dương liền thật sự vô ngữ rồi.

“Hai tên này là thiểu năng à? Hay là tích phân nhiều quá không có chỗ tiêu?”

Xem xét một hồi, Miên Dương cũng chỉ phát hiện có một chiếc điện thoại, vài hộp đồ hộp cùng hai lon nước, một khẩu súng lục chứa đầy đạn và một lọ thuốc là có thể sử dụng được.

Ngay cả một kiện linh dị vật phẩm cũng không có, chỉ có thể nói, hai kẻ này đúng thật là đủ nghèo.

Nói về điện thoại, ban đầu nhìn thấy, Miên Dương vẫn còn có chút phấn khởi. Chỉ tiếc, ở Linh Vực, đương nhiên sẽ không tồn tại sóng điện thoại. Cho nên, trên cơ bản cũng chỉ có thể dùng để chơi vài trò chơi offline, quay phim, nghe nhạc,…

Dùng để giải trí không tồi, còn lại thì chẳng khác gì viên gạch, không có tác dụng gì.

Về phần súng, tuy rằng không biết dùng, cũng như biết rõ, thứ này không thể làm tổn thương đến lệ quỷ. Nhưng cũng không trở ngại y tập luyện, dùng để đối phó đám người chơi khác, không phải sao?

Y vẫn chưa quên, thế giới này, kẻ thù của y không chỉ có lệ quỷ, mà còn bao gồm cả toàn thể người chơi.

Cầm lấy một lọ thuốc không nhãn hiệu trong ba lô, Miên Dương liền nhíu mày, chăm chú nhìn xem bảng thông tin của nó.

[ Tên vật phẩm : Bổ dương đan.

‎–Cấp bậc : E.

‎–Công dụng : Nghĩa trên mặt chữ, chuyên điều trị thận hư, thiếu dương khí, cùng các bệnh bất lực, liệt dương.

‎–Ghi chú : Một viên thuốc vào, trọng trấn hùng phong. Uống hết lọ thuốc, một đêm bảy lần cũng không phải là mơ. ( Không có người bình thường nào sẽ lựa chọn mua sắm loại thuốc này ở một nơi như Linh Vực, nếu có, thì chỉ có thể là biếи ŧɦái.)]

“…”

**Đừng vứt thuốc nha 🐑, sau này còn dùng nhiều lắm ấy…😶😶😶