[Harry Potter] Xấu Hổ

Chương 5

Trong lịch sử phát triển lâu đời của giới tính thứ hai, loài người có lịch sử theo đuổi các cặp AO tương hợp cực cao.

Tinh thần và tình yêu đã trở nên vô ích, tất cả các quy tắc ứng xử đều dựa trên pheromone như mệnh lệnh cao nhất. Con người là loài giống như động vật săn mồi nguyên thủy, những Alpha mạnh mẽ là kẻ thống trị, những Beta thông thường là kiến

thợ lao động, những Omega là hàng hóa được chăm bón cẩn thận kể từ khi sinh ra.

Mãi cho đến khi các quy tắc bất bình đẳng ấy gây ra một cuộc chiến tranh thế giới, loài người cuối cùng mới bắt đầu xem xét lại, phải mất gần một trăm năm để đi đến trạng thái tương đối tự do này.

Chỉ là, pheromone vẫn là bản năng, cho dù tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của tình yêu, nhưng tư vị bị khuất phục theo bản năng quá tuyệt vời. Cho đến nay, vẫn còn rất nhiều Alpha và Omega thích đuổi theo các đối tượng có độ phù hợp cao, xét cho cùng, sau khi kết đôi với các đối tượng có độ phù hợp cao, họ không chỉ có thể đạt được độ cộng hưởng cao về tinh thần, thể chất mà con cái mà họ sinh ra cũng sẽ mạnh mẽ hơn. Ngay cả khi có một số người chế giễu việc theo đuổi bản năng này, nhưng mọi người đều biết đó là chuyện bình thường.

Ngay cả Harry cũng biết ba từ xứng đôi cao có nghĩa là gì.

Sau khi nghe những lời của Draco, cậu lập tức nhảy lùi về sau giống như Draco, giữ một khoảng cách xa với Draco.

"Không thể nào..." Harry mở to mắt, "Chuyện này... này sao có thể?"

Trên thực tế, không có gì là không thể, không có quy tắc nào cho việc tạo ra các đối tượng có độ xứng đôi cao, nó hoàn toàn là sản phẩm theo những chỉ dẫn ngẫu nhiên của Chúa. Theo lãng mạn thì đó là số phận, theo lý trí thì nó được gọi là xác suất ngẫu nhiên. Miễn là Draco và Harry không cùng huyết thống, thì hoàn toàn có khả năng họ sẽ là một cặp xứng đôi cao.

Harry bắt đầu hoang mang, Draco là anh trai cậu, nhưng một cặp xứng đôi cao đồng nghĩa với việc không thể cưỡng lại sự hấp dẫn pheromone giữa hai người, và bản năng tìиɧ ɖu͙© giữa Alpha và Omega.

"Vậy chúng ta... phải làm gì?" Harry hoảng sợ khi nghĩ đến mối quan hệ giữa cậu và Draco có thể vượt qua tình anh em, lùi lại vài bước.

Thấy Harry càng ngày càng xa mình, Draco vô thức bước tới, nắm lấy cánh tay cậu. Chỉ là lòng bàn tay vừa nắm lấy Harry cánh tay, Draco đột nhiên rút lại như bị bỏng.

"Để tôi nghĩ..." Anh đi đi lại lại trong phòng học, tại sao anh lại kéo tay Harry? Đó là hành động trong tiềm thức, đó là hành động bị chi phối bởi pheromone, nhưng nó cũng là hành động khiến anh không thể đối mặt với Harry và muốn tránh xa cậu một lần nữa.

Draco tránh né tầm mắt Harry, giấu đi sự hoảng sợ. Anh vắt óc suy nghĩ, cố gắng trở lại làm người anh bình tĩnh và điềm đạm.

"Chúng ta... chúng ta..."

Draco đột ngột dừng lại, hoảng sợ quay lại nhìn Harry, không thể nghĩ ra cách thứ hai. Bởi vì pheromone giữa các đối tượng có độ xứng đôi cao sẽ không bị bất kỳ độc dược và ma thuật nào ngăn cản, đặc biệt là ảnh hưởng của Omega đối với Alpha, hoặc sợ bị pheromone của đối phương kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát tình, trực tiếp đánh dấu. Thực tế mà nói, thì chỉ có một cách mà tất cả mọi người đều biết, ngay cả Harry cũng không thể không biết - tránh xa.

Harry đột nhiên cảm thấy mỉa mai, vì Lucius lại vô tình làm điều đúng đắn.

"Chúng ta thậm chí không thể gặp nhau, phải không?" Cậu thì thầm.

Draco đứng xa trong tối, không nói chuyện, Harry không thể nhìn rõ mặt anh. Nhưng không cần anh trả lời, Harry đã biết câu trả lời. Nếu họ muốn chống lại sự ảnh hưởng của pheromone, kể từ thời điểm này, họ không nên gặp gỡ, nói chuyện, thậm chí không thể nghĩ về đối phương.

Điều này không khó chút nào, khi gặp đối tượng có độ xứng đôi cao thì hầu hết mọi người sẽ làm theo bản năng của mình. Nhưng mỗi người đều có lý do riêng để không làm theo, nên việc xa nhau không khó.

"Chúng ta..." Draco dừng lại, "Nếu em có chuyện gì cứ hỏi Blaise, cậu ta sẽ chuyển cho tôi."

Trong phòng học nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, mặc dù tuyến thể của Harry chỉ mới bắt đầu mềm đi, chỉ tiết một lượng pheromone ít đến đáng thương, thậm chí có thể nói là không có, nhưng Draco vẫn là cảm thấy được bản thân đứng ở trong này phòng học thêm vài phút nữa, ngọn lửa du͙© vọиɠ sẽ bùng cháy. Cơ thể anh bất giác bị mùi pheromone kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nổi lên phản ứng theo bản năng nhất, nó thật tội lỗi, không đứng đắn, nó khiến Draco cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Draco chạy ra cửa lớp, không dám ở lại thêm một giây nào. Tuyến thể của Harry vẫn chưa hoàn toàn mềm đi, cậu không thể ngửi thấy mùi pheromone của người khác, vì vậy cậu không cảm giác được gì cả - xung quanh cậu đã lạnh như băng, bị bao bọc chặt chẽ bởi pheromone không thể kiểm soát của Draco, nó cố gắng thấm vào cơ thể cậu.

"Chúng ta không thể đến gần hơn nữa."

Mở cửa, Draco nhanh chóng biến mất trên hành lang, không quay lại.

Mất đi người anh trai, đối với Harry đã là chuyện vừa quen thuộc, nhưng giờ cậu lại thấy lạ lẫm.

Khi Lucius không để cậu lại gần Draco, Draco đã cưỡi chổi, bí mật bay ra khỏi phòng đến cửa sổ phòng cậu vào lúc nửa đêm, nhỏ giọng đập cửa, gọi Harry - người không ngủ được, đến mở cửa sổ cho anh.

"Tôi không muốn nghe lời bố. Ngay cả khi em là Beta, điều đó không thay đổi sự thật rằng em là em trai tôi."

Harry lúc đó không tin, cậu nhất thời buồn bực, Draco từ nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, anh gần như nghe theo Lucius lời nói như thể giáo lý.

Nửa đêm có thể lẻn vào phòng Harry để dỗ dành cậu, Harry cảm thấy đây là điều tốt nhất Draco có thể làm. Cậu không nhiều lời, chỉ bảo Draco nhanh chóng trở lại phòng, đừng để bị phát hiện, về sau thờ ơ với cậu để tránh bị Lucius chỉ trích.

Dù sau này cả hai dần xa nhau, không còn thân thiết như thuở nhỏ. Nhưng Harry cho rằng khi anh em lớn lên thì luôn muốn riêng tư, nhưng điều này không có nghĩa là tình cảm không tốt. Hãy nhìn anh em nhà Weasley đi, họ không thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng bất cứ khi nào cần nhau, anh em họ luôn có mặt kịp thời giúp đỡ lẫn nhau.

Cũng giống như mối quan hệ giữa cậu và Draco trước đây, anh thường không nhìn cậu, nhưng mỗi khi chạm vai, trộm kéo tay áo đối phương, họ luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương trên đài thiên văn vào ban đêm.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Cuộc gặp trên đài thiên văn của họ đã kết thúc, tình anh em dừng lại tại đây, để giữ cho mối quan hệ gia đình này tiếp tục.

Hài hước và châm biếm, điều duy nhất khiến Harry buồn là bước chân vội vã của Draco rời đi ngày hôm đó.

Harry không nói với bạn bè mình những gì đã xảy ra giữa cậu và Draco, điều này thật khó nói, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng mối quan hệ giữa cậu và Draco dường như đang trở nên tồi tệ hơn.

Ban đầu, Draco chỉ làm ngơ Harry, nhưng hiện tại Draco rõ ràng đang tránh mặt Harry. Trước đây, khi Slytherin và Gryffindor gặp nhau trong lớp, Draco vẫn sẽ sẵn lòng ngồi cùng Harry, nhưng không giao tiếp. Còn bây giờ hai người luôn ngồi ở hai góc phòng học, nếu tình cờ gặp nhau ở đâu, Draco nhất định sẽ chủ động tìm người đổi vị trí.

Không ai biết lý do, và cũng không ai có mắt như mù mà đi hỏi tại sao, nhưng điều đó không ngăn được những người ở Slytherin - những người không thích Harry, thường chế nhạo cậu. Nếu là trước kia bọn họ sẽ không có dũng khí, dù sao Harry Potter cũng không phải người có thể bắt nạt. Nhưng dạo gần đây Potter không biết đang xảy ra chuyện gì, cả người trở nên ốm yếu, chỉ cần Weasley tóc đỏ và Granger phiền phức không có ở đó, thì cho dù có người nói vài lời nhạo báng, thì Potter cũng không trả lời. Sau một vài lần, những người đó trở nên liều lĩnh hơn.

Harry không bận tâm, cậu thực sự không còn sức lực để mà để ý đến những kẻ khó ưa kia. Cậu đã bước vào giữa giai đoạn phân hoá, các tuyến thể dần mềm hơn và hoàn thiện hơn, cậu như bước sang một thế giới hoàn toàn mới, những đặc điểm thuộc về Omega cũng dần bộc lộ trong cơ thể cậu.

Cậu trở nên nhạy cảm hơn trước, bây giờ cậu đang buồn bực bởi những lời chế nhạo mà cậu không hiểu gì trong quá khứ, cậu cũng trở nên nhạy cảm hơn, khi ai đó tiếp cận phía sau cậu từ xa, cậu sẽ ngay lập tức nhận ra... Điều tốt duy nhất là sức mạnh phép thuật đã tăng lên rất nhiều, sẽ không có vấn đề gì khi xin làm Auror trong tương lai, nhưng có một sự thật ở trước mắt Harry - có rất ít Omega có thể trở thành Auror, ngay cả Omega được đánh dấu cũng gần như không có.

Dường như không có điều gì tốt đẹp xảy ra kể từ khi trở thành một Omega, Harry ảm đạm nghĩ. Khứu giác cậu dường như cũng thay đổi, luôn có thể ngửi thấy những mùi lạ. Hermione nói rằng đó là mùi của pheromone, nhắc nhở Harry nên uống thuốc, không được ngửi quá nhiều pheromone của Alpha. Nhưng Harry chỉ có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng, cậu không thể phân biệt được đó là pheromone Alpha hay Omega.

"Cảnh giác, phải cảnh giác! Cậu không được dùng mũi ngửi, cần phải cảm nhận nó bằng tất cả các giác quan. Mùi vị chỉ là hình thức bên ngoài. Sau khi cậu quen, trong tiềm thức cậu sẽ phản ứng."

Harry ngồi xổm trong phòng ngủ của Ron với hai người bạn của mình, nhờ Hermione dạy cho cậu cách xác định pheromone. Harry vẫn khịt mũi, nghĩ rằng mình không thể ngửi thấy gì ngoài cỏ khô.

"Tớ không có mùi cỏ khô!" Hermione đặt hai tay lên đầu, cảm giác như phẩm giá Alpha của cô đang bị đả kích, "Nó có mùi giấy!"

Harry gãi má: "Xin lỗi... để tớ thử lại được không?"

Cậu hơi đỏ mặt bởi lượng pheromone Alpha do Hermione tiết ra, nhưng Harry không biết điều đó, cậu chỉ cảm thấy căn phòng ấm áp một cách khó hiểu.

"Không, Ron sẽ đánh cậu nếu cậu thử thêm lần nữa." Hermione gạt pheromone ra, liếc nhìn bạn trai Beta đang bất tỉnh của mình, "Cậu có thể từ từ, đừng vội, dù sao, chuyện này sớm muộn gì cậu cũng sẽ học được."

"Ờ." Harry dựa vào giường ôm lấy gối, một lúc sau, căn phòng có vẻ mát hơn rất nhiều.

Hermione ngồi xuống cách xa Harry. "Gần đây cậu có cảm thấy khó chịu không?"

"Chóng mặt, bụng tớ cũng xẹp xuống, gáy tớ còn hơi đau." Harry sờ lên tuyến thể của mình, tuyến thể sắp hoàn thiện, trở nên mềm hơn trước kia rất nhiều, sờ vào thấy khá dễ chịu.

"Lớp của cậu ở đâu? Có cần tớ giúp cậu lên lớp không?" Hermione lo lắng điều này hơn.

"À..." Harry vừa muốn từ chối, nhưng cậu nghĩ đến kỳ thi học kỳ sau, cuối cùng gật đầu, "Nhưng trong một tuần nữa, phu nhân Pomfrey nói rằng tớ sẽ không bị chóng mặt khi các tuyến thể của tớ hoàn thiện. Từ giờ đến lúc đó, làm phiền cậu giúp tớ bổ túc những lớp còn thiếu."

"Không sao." Hermione gật đầu tiếp tục hỏi, "Vậy gần đây cậu nên nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, tránh những tên Slytherins ghê tởm kia, nhớ bổ sung thuốc ức chế pheromone mà phu nhân Pomfrey đã đưa cho cậu đúng giờ."

"Những kẻ đó giống như những con chó điên." Ron không khỏi trách mắng "Tại sao Malfoy lại bỏ qua mấy chuyện đó?"

Lúc này Hermione mới hiểu ra có chuyện gì đó sai sai: "Đúng vậy, tại sao lần này Malfoy lại hoàn toàn im lặng?"

Những lời Harry muốn nói vừa đến môi, nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong, không dám nói sự thật với hai người. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng trả lời cho có lệ: "Trước đây anh ấy cũng không quan tâm đến chuyện đó..."

"Làm sao có thể được?" Ron kêu lên "Có lần nào mà gã bỏ qua đâu?"

"Đừng quan tâm đến anh ấy, tớ có thể tự mình xử lý." Harry tức giận vỗ vỗ cái gối trong tay, "Đừng dựa vào anh ta."

Khi nói đến Draco và Harry, Hermione không biết phải làm gì, trước đây cũng không có nghĩ sẽ quản. Thấy Harry không chịu nói, cô nhịn không được hỏi: "Vậy thì cậu nên cẩn thận. Tình trạng trước đây của cậu, chúng tớ không lo lắng lắm, nhưng mấy tháng nay thật sự rất đáng lo ngại."

"Tớ biết." Harry cúi đầu. "Vẫn còn ba tháng nữa, qua được là tốt rồi."

Chờ ba tháng sau, kỳ phân hóa kết thúc, cậu sẽ trở lại bình thường như xưa. Harry không bao giờ yếu đuối và cần sự giúp đỡ của người khác. Sau khi trở lại bình thường, cậu chỉ cần uống thuốc ức chế trong thời kỳ phát tình đúng giờ thì sẽ trở lại bình thường.

Phải qua mười ngày nữa Harry mới có thể nhận ra mùi pheromone của mình. Vào buổi sáng, lúc cậu thức dậy, cảm giác khô nóng vẫn như thường ngày. Nhưng không giống mấy ngày trước chỉ cảm thấy nóng bừng, Harry đang nằm trên giường đột nhiên giật mình, từ pheromone bùng nổ trong não.

Đó là pheromone của cậu, Harry cuối cùng cũng hiểu ra mùi khét mà cậu ngửi thấy lờ mờ những ngày này không phải là Bùa ấm ở Hogwarts, hay là bùa chú thất bại của Seamus. Thay vào đó, nó đến từ tuyến thể mềm ở sau cổ cậu, pheromone Omega ẩn trong lỗ chân lông, tan chảy trong nước bọt, thấm vào máu cậu.

Harry vội vàng đứng dậy, thật may là cậu vẫn còn ngủ trong phòng ngủ của Ron, nên không ai biết. Cậu vội vàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lôi lộ thuốc ức chế trong ngăn kéo ra, uống vội vào, cho đến khi ngửi không thấy mùi gì mới dám bước ra khỏi phòng. Harry đã có những hành động kỳ lạ trong gần ba tháng, và cậu che giấu nó bằng căn bệnh của mình, không ai khác để ý đến việc cậu bị làm sao.

Thuốc ức chế cần phải uống bốn tiếng một lần, sau hai giờ học, Harry vội vàng tìm một phòng vệ sinh trống trải một mình trốn vào trong để chuẩn bị uống thuốc. Ngay khi cậu lấy chai thủy tinh chứa thuốc ức chế từ trong túi ra, cậu nghe thấy một giọng nói ngập ngừng từ bên ngoài: "Potter?"

Harry lắp bắp nghe thấy giọng nói của đội trưởng đội Slytherin, lập tức bỏ lọ thủy tinh vào túi, rút

đũa phép ra và cầm trên tay.

"Có chuyện gì?" Harry bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm vào đội trưởng Slytherin một cách cảnh giác.

"Tao thấy mày bước đây, và tao nghĩ, thật là một cơ hội tuyệt vời." Đội trưởng nở một nụ cười ác ý, "Vừa để trả thù lần trước mày hại tao xông vào văn phòng giáo sư McGonagall."

"Tôi không làm điều đó." Harry cau mày "Lúc đó, tôi không khỏe."

"Tao biết, nhưng là vì mày."

Đội trưởng nhìn Harry, sau vài giây im lặng giữa hai người, họ đột nhiên giơ đũa phép lên, đồng thời niệm chú vào nhau.

"Diffindo!"

"Expelliarmus!"

Harry tránh sang một bên, sau đó nhảy ra xa, chạy sang phía bên kia ngăn tủ. Cậu không sợ đòn tấn công của đối thủ, khi đấu tay đôi, cậu tự tin rằng đối thủ không thể đánh bại mình. Nhưng cậu không có thời gian để uống thuốc ức chế, không lâu nữa, pheromone của cậu sẽ giải phóng một cách không kiểm soát.

Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu, Harry nghĩ, trốn sau cánh cửa ngăn.

"Duro!"

Đội trưởng ném một câu thần chú khác vào cánh cửa nơi cậu đang trốn, Harry cúi xuống, vẫy đũa phép: "Descendo!"

Những viên gạch trên trần nhà rơi xuống trước mặt đội trưởng cản đường gã, Harry nhân cơ hội đó nấp dưới bồn rửa mặt, nhìn người kia sử dụng Unsupported Flight để tránh những viên gạch.

"Potter! Hôm nay, đừng hòng ra khỏi cánh cửa này cho đến khi tao đánh mày bầm dập!"

Đội trưởng là một tên Alpha kiêu ngạo, gã vung mạnh đũa phép, ném phép thuật một cách liều lĩnh. Harry vừa né tránh, vừa đánh trả, nhiệt độ trên người cậu dần dần tăng lên, một lúc sau, cậu ngửi thấy một mùi hương.

Không được! Pheromone của cậu không thể kìm lại.

Harry ném lại một câu thần chú, sau đó lao về phía trước, lăn trên mặt đất, nấp sau bức tường. Trong cơn hoảng loạn, cậu muốn lấy lọ thuốc ức chế trong túi ra, nhưng khi thò tay vào thì chỉ thấy vải ương ướt vài mảnh thủy tinh sắc nhọn.

"Shhh..." Harry rút tay ra, phát hiện ngón tay mình đã bị mảnh thủy tinh vỡ trong túi vô tình cắt đứt. Cậu lập tức niệm một câu thần chú chữa thương cho mình, nhưng chỉ trong vài giây, pheromone dày đặc trong máu chảy ra từ đầu ngón tay cậu.

Pheromone Omega bùng nổ trong không khí, ngay lập tức bao trùm quanh Harry.

"Mùi gì vậy?" Slytherin tiến lên một bước, gãi mũi, đột nhiên nở nụ cười, "Omega, ở đâu vậy ta... a."

Gã tiến lại gần vài bước, giọng nói lộ ra vẻ hưng phấn hung ác: "Thì ra mày là một Omega... Hahaha, thì ra Potter là một Omega... Thảo nào Malfoy quý trọng mày như vậy, hóa ra mọi chuyện là như vậy."

Harry nghiến răng, từ sau bức tường lao ra: "Expelliarmus!"

Đội trưởng hất tay chặn câu thần chú của cậu: "Mày chỉ biết có một bùa chú thôi sao? Đồ Omega vô dụng." Vừa nói, gã vừa phát ra pheromone của mình, dù tất cả sức lực tấn công Harry, "Nếu mày là một Omega, vậy thì tao cũng không cần dùng bùa chú nữa, có lẽ hôm nay tao có thể tận hưởng mày..."

Harry sử dụng một câu thần chú khác: "Levicorpus!"

"Diffindo!" Đội trưởng phản ứng, nói.

Harry trốn sau bức tường, chưa kịp ngửi thấy mùi trong không khí, cậu đã cảm thấy nhiệt độ trong người tăng lên vài độ. Xung quanh dường như có ngọn lửa thiêu đốt không khí. Harry thở hổn hển, cố gắng tập trung vào cây đũa phép của mình.

"Thế nào? Potter, chúng ta thảo luận đi. Mày cho tao đánh dấu mày. Làm Omega của tao trong một tháng. Hôm nay tao sẽ tha cho mày đi."

"Stupefy!" Chân Harry yếu đi, bùa chú đập vào bồn cầu bên cạnh.

"Đừng vùng vẫy nữa, đi ra, tao có thể ngửi thấy mùi pheromone của mày... Mùi khá lạ, nhưng tao không ngại. Không Omega nào có thể chống lại sự chinh phục của Alpha... Đi ra ngoài cho tao!"

Đội trưởng cho Harry một câu thần chú khác, Harry gần như không né được, dùng hết sức ném một câu thần chú về hướng gã đàn ông, "Sectumsempra!"

"Imperio!" Đội trưởng hét lên giận dữ khi nhìn thấy bóng dáng cậu.

Hai loại bùa chú va chạm nhau trong không khí, phát ra ánh xanh, biến mất.

Đội trưởng Slytherin rên lên một tiếng, thân thể khuỵu xuống, ánh mắt hung ác nhìn Harry. Harry đã cố gắng hết sức, lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được nỗi đau của kỳ phân hóa. Harry ngồi sụp xuống đất, thậm chí không thể cầm đũa phép của mình.

Ai biết tên đội trưởng Slytherin sẽ không để cậu đi cho dù gã vẫn đang rất đau đớn. Gã vẫn quỳ gối, giằng co với Harry, tay run rẩy, giơ đũa phép lên để thi triển câu thần chú cuối cùng: "Crucio..."

Harry đã đau đến mức lười nhúc nhích, nhắm mắt lại, một bên nghĩ thầm lời nguyền chắc cũng không tệ lắm, chỉ là đau hơn chút thôi. Pheromone của hai người đã hoàn toàn bùng nổ, chắc giáo sư sẽ sớm chạy đến.

Trong lúc mơ hồ, Harry dường như nghe thấy tiếng bước chân. Cậu tự hỏi tại sao cậu vẫn chưa cảm thấy đau đớn khi trúng Lời nguyền không thể tha thứ? Harry nghi ngờ mở mắt, nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực cực lớn bao trùm trong phòng vệ sinh.

Cái lạnh như bão tuyết quét qua cơ thể cậu ngay lập tức, Harry bị bao phủ bởi cái lạnh thấu xương, nhưng nó làm dịu đi cái nóng trong cơ thể cậu. Harry nằm trên mặt đất, liếc nhìn đội trưởng Slytherin ở đằng xa.

Harry quay đầu lại, khó khăn khịt mũi, cậu rõ ràng không có ngửi thấy mùi gì, nhưng trong lòng biết rõ ràng đó là mùi băng.

Đó là băng đầu xuân rơi trên thảm cỏ xanh non, hòa tan thành sương mai; là những bông tuyết pha lê rơi trên da, nhưng không thấy lạnh; đó là đá vụn trong miệng, tê trên đầu lưỡi; là mảnh băng đọng bên bậu cửa sổ đầu đông, mát lạnh như chạm vào tuyết.

Harry từ từ nhắm mắt lại, như thể cậu đang nằm trên mặt hồ tháng giêng, lớp băng mỏng từ từ tan ra. Cơ thể cậu đang chìm dần, ngâm mình trong làn nước hồ lạnh giá. Hary cảm thấy ngọn lửa trong mình bị dập tắt, sức nóng hừng hực trong cơ thể biến thành lạnh như băng. Nhưng cậu vẫn thấy khó chịu, cơ thể đã hết bỏng rát bị ngâm trong nước đá, cơn ngứa dữ dội nổi lên da thịt. Mùi hương quyến rũ thấm vào lỗ chân lông kéo theo cơn tê buốt kéo dài. Từ mũi đến tận não.

Thơm quá, Harry trầm mê, sao khối băng này thơm thế? Cậu chưa bao giờ để ý đến mùi vị của những khối băng, cũng như cách mà những khối băng đó tan thành nước. Nhưng cậu đã hiểu, vào lúc này, cuối cùng cậu cũng đã hiểu. Cậu biết mùi pheromone đó là gì, hiểu cảm giác bị cám dỗ là gì; nhận ra bản năng không thể từ chối là gì, và hiểu những bước chân vội vã trong phòng học trống trải đó.

Cuối cùng thì cậu cũng ngửi thấy mùi của Draco.

#đãbeta.

To be continue...