Lạc Diễn Tiên

Chương 6

"Lư.. Lư cô nương" Trần Khải hô.

"Ân, làm sao vậy Trần công tử" Lư Tử Huân quay đầu lại.

"Không, không có gì, ta... ta có thể gọi nàng là... Tử Huân được không?" phía sau bốn chữ ngay cả bản thân hắn cũng nghe không rõ.

Tử Huân nở nụ cười hớn hở "Nếu Trần công tử không chê có thể kêu ta là Tử Huân."

"Thật ư!" Trần Khải trừng to mắt, vì quá kích động mà góc miệng có vết thương liền rách ra, vội vàng sờ lên khóe miệng, đau đớn kêu gào.

Lư Tử Huân vừa nhìn, vội vàng lấy khăn tay lau sạch vết máu cho hắn.

"Cám ơn nàng, Lư... À không, Tử Huân" nói xong lại cười mặt cũng đỏ lên "Tử Huân có thể gọi ta là Trần Khải..."

"Được... Trần Khải"

...

Cứ như vậy Tiêu Thành Diễn về tới nhà, thấy phụ thân mẫu thân vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở chủ vị, bên cạnh còn có Nhị nương cùng đại ca cười gian. Trông thấy Lý Hách cùng Lý tri phủ quỳ trên mặt đất, cảm thấy đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Nhị thiếu gia, người nên cẩn thận một chút, lão gia ngài rất tức giận." Tiêu Khoan nhắc nhở.

"Ta... ta biết rồi, Tiêu Khoan, ngươi đi xuống đi" nói xong nuốt từng ngụm từng ngụm nước, xem ra phụ thân tức giận không nhẹ, chậm rãi đi vào.

"Diễn Nhi, bái kiến phụ thân mẫu thân." sau đó quỳ trên mặt đất.

"Nghịch tử, còn biết đường trở về? Ngươi biết ngươi hôm nay đã làm trò gì không?" Tiêu Hầu gia kích động chỉ vào con trai trên mặt đất.

"Con biết rõ, nhưng là..."

"Không có nhưng là, ngươi đồ nghịch tử mau cùng Lý đại nhân và Lý công tử xin lỗi cho ta." Tiêu Thành Diễn lời còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Hầu gia cắt ngang.

"Con vốn không sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?" Tử nhỏ đến lớn Tiêu Thành Diễn đều là được Văn Nhân Đồng nâng trong lòng bàn tay, mình mỗi khi phạm sai điều gì đều là mẫu thân và hoàng thúc đè xu0ng, hôm nay chính mình không có sai, dựa vào cái gì nói xin lỗi?

"Ngươi không xin lỗi?" Tiêu Hầu gia càng thêm tức giận.

Xoay người đối với Lý tri phủ nói "Tri phủ đại nhân đại lượng, đợi bổn quan quản giáo tốt tiểu tử này, tự đến chịu tội với đại nhân, đại nhân trước mang lệnh công tử đi tìm thái y, hết thảy phí tổn ta sẽ chịu trách nhiệm."

Lý tri phủ thấy Hầu gia đều nói như vậy, thấy không có khả năng tiếp tục cắn không buông, Hầu gia cũng nể mặt mũi của công chúa "Nếu như Hầu gia đều nói như vậy, hạ quan thay Khuyển Tử đa tạ Hầu gia." Nói xong theo lệ mang theo Lý Hách rời đi.

Lý Xuân Mi biết được chất nhi bị đánh, người đánh lại là Tiêu Thành Diễn, trong bụng nở hoa, dặn đi dặn lại nhất định muốn đến tìm Hầu gia nói bằng lý. Mới đầu Lý tri phủ còn không dám đến, bị muội muội vừa nói như vậy, mang theo con trai thêm mắm thêm muối nói một lần: Tiêu nhị công tử ức hϊếp dân nữ, bị Lý công tử nhìn thấy ngăn cản, Tiêu nhị công tử ỷ vào mình là con trưởng Tiêu phủ, trên đường đánh Lý công tử. Tuyên bố muốn Lý công tử xong đời.

Lý Xuân Mi vẻ mặt đắc ý điên đảo, nhìn Tiêu Thành Diễn đang quỳ trên mặt đất càng vui vẻ, Văn Nhân Đồng a Văn Nhân Đồng, con trai ngươi cũng có ngày hôm nay a, không phải bảo bối yêu quý được ngươi hộ trong lòng bàn tay đó sao? Nhìn xem ngươi hôm nay sẽ làm được gì.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có biết sai không?" Tiêu Hầu gia không tin con trai hoàn khố thành như vậy, cuối cùng hỏi thăm.

"Con có tội gì?" Tiêu Thành Diễn quỳ trên mặt đất phía sau lưng ưỡn lên thẳng tắp.

Phía sau hai hàng lông mày Văn Nhân Đồng đang trói chặt, mình cũng không tin nữ nhi mình có thể như vậy. Hai tay quấy lấy váy.

"Người đâu, đem gia pháp ra đây, lão phu xem nghịch tử như ngươi có thể mạnh miệng được bao lâu?" Tiêu Hầu gia rống to trong sân.

Bọn gia đinh biết rõ lão gia tức giận, động tác nhanh hơn trước.

Sai người mang Tiêu Thành Diễn nằm trên băng ghế dài, chính mình lấy côn liền đánh lên, nói thật đánh đập cũng khiến mình đau lòng, nhưng không quản tốt cái đứa nghịch tử này, về sau chính mình cũng gánh vác không nỗi, Hầu phủ lớn như vậy ai sẽ quản lý?

Tiêu Thành Diễn c4n môi du0i, cố gắng không để cho mình đau mà kêu ra tiếng, đối diện là Nhị nương và đại ca vẻ mặt cười gian, liền biết rõ bọn hắn nhất định nhúng tay vào việc này. Hai mắt chăm chú trừng bọn hắn. Bỗng nhiên trước mắt tối om, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Hầu gia không nghĩ đến sẽ dừng lại. Văn Nhân Đồng thấy chồng mình đánh như vậy, dù sao chàng cũng tập võ, nữ nhi cũng không phải con trai, thân thể nhỏ nhắn như thế làm sao chịu nỗi, chính mình nên làm sao bây giờ? Vội vàng kêu lên "Phò mã."

Tiêu Hầu gia nghe vậy liền ngừng. Văn Nhân Đồng nâng váy đến bên cạnh nữ nhi quỳ xuống.

"Phò mã, bổn cung van ngài, Diễn Nhi dù bình thường hồ đồ thế nào cũng sẽ không làm ra loại sự tình này, đánh tiếp làm sao Diễn Nhi chịu đựng được?" Văn Nhân Đồng cầu khẩn nói.

Tiêu Hầu gia vốn là không đành lòng, nhìn thấy thê tử quỳ xuống vội vàng đỡ thê tử lên "Người đâu, mang nhị thiếu gia nhốt vào kho củi đi, không có lệnh của ta ai cũng không được thả ra." Nói xong nhìn thê tử, phẩy tay áo bỏ đi, chính mình vốn cũng không phải là ý chí sắt đá, nhưng là đứa nhỏ này thật cố chấp, đang hạ thấp mặt mũi của mình trước mặt hạ nhân. Làm sao cũng không thể để xuống mặt mũi của mình được.

Gia đinh cung kính nâng Tiêu Thành Diễn dậy hướng kho củi đi đến. Văn Nhân Đồng thấy vậy cũng vội vàng tranh thủ đi theo.

Phòng nhị phu nhân nhìn đã đủ náo nhiệt, thấy không còn náo nhiệt nữa cũng mất mặt rời đi.