Tuy ngọn núi bọn họ cư ngụ hoàn toàn không có bóng dáng bất kỳ con người nào khác, song dưới chân núi cách đó chừng năm mươi dặm có một thị trấn nhỏ, thỉnh thoảng Khâm Thanh sẽ mua một vài đồ dùng cần thiết. Ở trên núi có rất nhiều yêu thú, các bộ phận cơ thể của bọn chúng đều là vật quý giá cả, ví dụ như lớp da sau khi thoát xác của yêu thú rắn có thể dùng để may áo giáp, hay sừng nai già rụng mất có thể đem đi bào chế thuốc. Chỉ cần đi một vòng là nhặt được cả tá, hơn nữa Bạch Thố có mối quan hệ rất tốt với mấy con yêu thú nên bọn chúng tương đối vui vẻ tặng cho cậu những thứ họ không dùng tới nữa. Với đống bảo vật ấy, chỉ cần Khâm Thanh muốn, hắn có thể trở thành một thuần thú sư giàu có, thậm chí tự xây dựng môn đồ riêng của mình trở thành một cỗ thế lực mới cạnh tranh với hiệp hội thuần thú sư và các thế gia lâu đời khác.
Đáng tiếc thay, Khâm Thanh không có hứng cho những việc đó, mỗi ngày việc hắn đau đáu nhất chính là nên nấu cái gì cho Bạch Thố ăn thì tốt đây. Trừ phi cần mua đồ, hắn sẽ không tùy tiện cầm những thứ kia đi đổi lấy tiền. Hơn nữa thỉnh thoảng đem bán số lượng ít không đến mức gây sự chú ý, nhưng nếu có một thuần thú sư liên tục cầm vật quý đi bán trong thời gian dài ắt hẳn sẽ đánh động tới những kẻ khác, mà Khâm Thanh lại hoàn toàn không muốn bất cứ ai phá vỡ sự bình yên của hắn với Bạch Thố.
Sáng hôm sau, sau khi đánh thức Bạch Thố dậy giúp cậu đánh răng rửa mặt như mọi khi, Khâm Thanh dùng dao cắt bớt phần vải dư thừa trên bộ quần áo của mình, giúp cậu dễ hoạt động hơn. Tất nhiên đây chỉ là biện pháp tạm thời, ngày hôm nay nói thế nào hắn cũng phải đi mua quần áo trẻ con để cậu mặc, không thể cứ mặc quần áo hắn mãi được.
Bình thường những lúc Khâm Thanh xuống thị trấn Bạch Thố sẽ ở lại trông nhà là phụ, đi chơi cùng bọn yêu thú khác là chính. Nhờ có khế ước nên nếu cậu gặp bất kỳ nguy hiểm gì hắn sẽ biết ngay để quay trở về. Nhưng nay Bạch Thố không có khả năng hành sự, ngay cả đi lại cũng không xong, hắn thực lòng không an tâm để cậu ở nhà một mình.
Được Khâm Thanh ôm trong lòng, Bạch Thố dựa vào ngực hắn, gương mặt ngây thơ tội nghiệp nói: "Chủ nhân... về sau ta sẽ không thể đi lại được nữa sao?"
"Chỉ cần luyện tập em sẽ đi đứng được bình thường thôi." Khâm Thanh đáp, sửa sang tư thế một chút để Bạch Thố thoải mái rồi lên đường.
Thật ra nếu Bạch Thố vĩnh viễn cũng không bao giờ đi lại được, chỉ có thể phụ thuộc vào hắn, hắn cũng không chê. Thậm chí sâu tận đáy lòng Khâm Thanh có những mảng hắc ám nhiều lần gợi ý hắn làm ra những chuyện xấu xa hơn, khiến cậu không bao giờ rời đi được. Nhưng hắn yêu cậu, hắn biết điều đó là ích kỷ. Cũng vì vậy tuy dắt cậu đến nơi hẻo lánh tránh người đời này, hắn vẫn chấp thuận để cậu vui đùa cùng lũ yêu thú trong khu vực thay vì giữ khư khư bên mình. Hay hiện tại cậu trong tình cảnh yếu đuối vô lực, hắn sẽ giúp đỡ cậu khôi phục, chứ không nhân cơ hội này khiến cậu phải lệ thuộc hắn mãi mãi.
Năm mươi dặm tương đối xa xôi đối với người bình thường, cho dù đi xe ngựa cũng phải hai, ba ngày mới tới nơi. Tuy nhiên lấy năng lực thuần thú sư của Khâm Thanh thì đây chẳng phải chuyện to tát gì, hắn chỉ cần ước chừng một canh giờ đã đến đích. Thậm chí nếu hắn trở về trạng thái đỉnh phong cấp thánh thì một cái nháy mắt thôi cũng đã đủ dịch chuyển tới bất kỳ đâu trên đại lục này rồi.
Thị trấn tuy nhỏ, song cái gì cần có thì cũng có cả. Đặc biệt chợ phiên nơi đây không chỉ dành cho dân thường mà còn là chỗ cho một số thuần thú sư trao đổi mua bán, vì thế đông đúc vô cùng. Lần đầu tiên Bạch Thố tiếp xúc với nhiều người như vậy, không khỏi tò mò lộ ánh mắt tròn xoe ngây ngô của mình nhìn xung quanh.
Khâm Thanh cũng không muốn hai người bọn họ gây quá nhiều sự chú ý, liền căn dặn: "Trước mặt người khác em đừng gọi ta là chủ nhân, rõ chưa?"
"Tại sao?" Bạch Thố thắc mắc hỏi. Với lại không gọi là chủ nhân thì gọi bằng cái gì bây giờ?
"Có một vài tên thuần thú sư xấu xa rất thích tranh đoạt yêu thú cùng người khác, em xưng hô như vậy bọn họ sẽ phát hiện ra em là yêu thú mất." Khâm Thanh xoa xoa đầu cậu, "Nếu bị phát hiện, bọn họ sẽ bắt em đi, em sẽ không thể gặp lại anh nữa."
Dĩ nhiên, lời này phần nhiều là đe dọa, hắn tuyệt đối không để cho chuyện đó xảy ra. Song Khâm Thanh biết cái tính lơ mơ hay quên của Bạch Thố, nếu không khiến cậu sợ một chút thì cậu nhất định không nhớ kỹ.
Quả nhiên Bạch Thố sau khi nghe xong liền vô cùng sợ hãi, càng nép vào người Khâm Thanh, thì thầm: "Ta nhất định sẽ không gọi. Hay là ta trốn vào trong vạt áo ngài nhé?"
Khâm Thanh phì cười: "Hiện tại thân hình em to thế này làm sao chui vừa?"
Bạch Thố nhìn bản thân, lại nhìn vạt áo Khâm Thanh, trong lòng buồn bực không thôi. Cơ thể nhân loại thật phiền phức quá đi, không có lông để sưởi ấm, cũng không dễ dàng đi lại, nay muốn chui vào trong vạt áo cũng không vừa nữa! Tại sao chủ nhân cứ bảo cậu tu luyện thành người để làm gì chứ, cơ thể yêu thú không phải tiện lợi hơn sao?
Bình thường tóc trắng như tuyết thế này tương đối hiếm thấy, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, cho nên Bạch Thố không ngoài dự đoán nhận được khá nhiều ánh mắt tò mò xung quanh. Tuy nhiên thị trấn bọn họ nằm tít tận phía Bắc đại lục, thời tiết quanh năm tương đối lạnh, cho nên màu da lẫn tóc của cư dân nơi đây tương đối nhạt, nhiều nhất là màu vàng với bạch kim, một số ít khác là màu nâu với đen. Vì thế dẫu có chú ý bọn họ cũng không nghĩ ngợi sâu xa gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng rằng quả là một đứa bé xinh đẹp mà.
Lúc Khâm Thanh bế cậu vào một cửa hàng quần áo, ông chủ cửa hàng mừng rỡ chạy ra đon đả mời chào: "Công tử mau vào, ngài muốn mua thứ gì?"
Vừa nhìn đã cảm thấy Khâm Thanh là loại người rộng rãi tiền bạc, không thích trả giá, mà đám thương nhân bọn họ thích nhất chính là những vị khách như vậy.
"Ông chủ, ta muốn mua một vài bộ quần áo cho trẻ em." Khâm Thanh nhàn nhạt gật đầu.
"Ra là mua cho vị tiểu công tử này sao?" Chủ cửa hàng cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn quay sang nhìn Bạch Thố, "Như vậy ngài đến đúng nơi rồi, tiệm của ta lâu đời nhất nơi này, chất lượng không cần bàn cãi. Xin hỏi ngài muốn mua những gì?"
"Hai bộ áσ ɭóŧ, ba bộ thường phục." Khâm Thanh suy nghĩ một chút, liền đáp lời.
Cũng không biết Bạch Thố sẽ duy trì hình dạng nhân loại đến khi nào, mua quá ít lỡ như không đủ cho cậu mặc lại phải tốn công đi mua thêm, mà mua quá nhiều nếu như cậu biến về thành hình dáng cũ thì đống quần áo này xử lý sao đây?
Tuy đây chỉ là một thị trấn xa xôi hẻo lánh, song y phục là sản phẩm cơ bản, chẳng nơi nào không có cả. Kiểu dáng có thể không được đa dạng và đẹp mắt như những thành trấn đông đúc khác, bất quá đối với Bạch Thố nhà quê chưa bao giờ mặc quần áo và Khâm Thanh không có mắt thẩm mỹ thì đều như nhau cả thôi.
Hai bộ áσ ɭóŧ màu trắng đơn giản, ba bộ thường phục lần lượt có màu xanh, đỏ và chàm. Ông chủ tinh mắt nhìn người đoán túi tiền biết Khâm Thanh không phải hạng nghèo khổ gì nên lấy ra những bộ có chất vải tốt nhất, vừa mềm mại lại nhẹ thấm hút mồ hôi, đối với người dân nơi đây có thể nói là xa xỉ phẩm rồi. Nhưng Khâm Thanh chỉ cảm thấy Bạch Thố của hắn thật đẹp, mặc cái gì cũng đáng yêu cả, cho nên tự động thấy mấy bộ quần áo cũng xứng đáng hơn.
Là một người không quá quan tâm chuyện tiền bạc, Khâm Thanh cảm thấy ưng ý liền sai người đóng gói. Ông chủ cảm thấy đây là cơ hội tốt để kiếm thêm bạc, vờ như lơ đễnh nói: "Mùa đông cũng sắp đến rồi, trẻ con rất dễ nhiễm phong hàn, ngài có muốn mua thêm vài bộ áo lông không? Bên ta có lông cừu, lông ngỗng với lông hồ ly, đều là hàng thượng đẳng cả."
Khâm Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, hiện tại Bạch Thố không có lông như trước, mùa đông này sẽ khó mà giữ ấm, cũng do hắn tắc trách quên mất. Vì thế hắn không do dự gật đầu, đồng ý mua thêm hai cái áo khoác lông hồ ly, một cái trắng như tuyết một cái màu đỏ rực, lý do đơn giản là vì Bạch Thố mặc cái màu trắng nhìn rất khả ái, mà mặc cái màu đỏ cũng rất khả ái nốt. ( ̄^ ̄)
Nhìn thấy Khâm Thanh dễ dàng móc túi như vậy, hai mắt ông chủ càng thêm sáng rỡ, mỡ dâng miệng mèo thế này mà không xơi là có lỗi với tổ tiên thương nhân! Vì thế ông càng thêm cực lực đẩy mạnh tiêu thụ mấy món khác.
"Ây, ta thấy tiểu công tử chưa có giày, ngài có muốn mua vài đôi cho tiểu công tử không? Giày da thuộc rất mềm, đi không đau chân, còn có lông viền xung quanh trang trí rất đẹp. Tuy tiệm của ta chuyên bán quần áo hơn giày dép nhưng chất lượng cũng không tệ đâu!"
"Làn da trắng nõn nà thế này nếu bị cháy nắng thì đau lòng chết mất! Ta nghĩ công tử nên mua cho tiểu công tử vài cái nón che nắng, tất nhiên cũng có thể che mưa, sức khỏe của tiểu công tử là trên hết mà!"
"Mấy bộ quần áo vừa rồi đều là y phục mặc thường ngày cả, còn mấy dịp lễ hội thì sao? Ai ai cũng có áo mới chỉ có tiểu công tử không có thì sẽ tội nghiệp đến nhường nào? Vừa hay tiệm của ta vừa mới nhập về mấy bộ mẫu mã mới nhất..."
Cứ như vậy, chủ tiệm càng đề cử, Khâm Thanh càng cảm thấy hợp lý, quan trọng là đồ gì mặc lên người Bạch Thố cũng đẹp đẽ đáng yêu cả, cho nên hắn vung tiền như nước không chút để tâm. Kết quả vốn dĩ chỉ định mua vài bộ trang phục đơn giản, giờ đây hai người họ lại chất đầy với một đống đồ lỉnh kỉnh đủ để mở một cửa hiệu riêng.
Bạch Thố chưa quen với cơ thể người nên toàn bộ quá trình thay quần áo đều do Khâm Thanh làm hộ, vào mắt ông chủ lại thành ra một tiểu công tử được nuông chiều quá mức. Nhưng có một đứa bé đáng yêu như vậy trong nhà, không mềm lòng sủng ái mới là chuyện lạ. Nghĩ vậy, ông buột miệng khen: "Tiểu công tử quả thật xinh xắn khả ái, vợ của ngài nhất định cũng là một đại mỹ nhân."
Khâm Thanh sửng sốt trong chốc lát, chợt nhận ra ông chủ hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Bạch Thố thành cha con, cũng đành gật đầu thuận theo: "Đúng vậy, quả thật là đại mỹ nhân."
Với lại nói theo cách nào đó thì Bạch Thố sau này cũng là vợ hắn, khen như thế không có gì sai.
Ông chủ cảm thấy chém người như thế cũng đủ rồi, tươi cười hớn hở tiễn hai người bọn họ ra tận cửa. Gã thích nhất những vị khách thẳng thắn như vị công tử đây, hợp ý liền lấy không thèm kỳ kèo giá cả, lại còn mua số lượng nhiều. Nếu ai cũng giống như đối phương, gã chỉ cần buôn bán một tháng thôi cũng đủ tiền tiêu xài cả năm!
Do mua hàng số lượng lớn nên đương nhiên Khâm Thanh được tặng kèm một túi không gian, là hàng nhái theo túi yêu thú của các thuần thú sư, nhưng dĩ nhiên rẻ tiền hơn và chịu nhiều hạn chế. Không gian trong túi khá nhỏ, lại chỉ để được mỗi vật chết, vì thế thường được dùng để làm quà tặng kèm cho các vị khách mua hàng số lượng lớn dễ dàng vận chuyển về nhà.
Việc đầu tiên bọn họ làm khi quay trở về, đó là giúp Bạch Thố học cách đi lại và sử dụng cơ thể này một cách thuần thục. Khâm Thanh không ngại làm hết mọi chuyện cho cậu, nhưng chắc chắn đó không phải điều cậu mong muốn, cho nên hắn đành cố gắng hết sức chiều theo ý cậu vậy.
Hắn nắm tay Bạch Thố, dìu cậu từng bước: "Đúng rồi, từ từ như vậy..."
Hai cái chân mềm yếu của cậu ngã oạch xuống đất, cái mông suýt nữa thì cũng rơi xuống theo, may mà Khâm Thanh kịp thời đón lấy. Mấy ngón tay bé xíu của Bạch Thố nắm lấy vạt áo hắn rất chặt không dám buông ra vì sợ té, ánh mắt tràn đầy thương tâm: "Xin lỗi, ta không cố ý..."
"Không sao, ai cũng từng như vậy cả." Khâm Thanh xoa đầu cậu trìu mến, "Em đã làm rất tốt rồi."
Bạch Thố lúc này chỉ mới là yêu thú cấp 4, xét về mặt ý thức thì trí tuệ chỉ ngang với một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng vì cuộc sống của cậu tương đối đơn điệu chỉ xoay quanh mỗi mình hắn cùng với những con yêu thú khác nên lại càng ngây ngô hơn. Kiếp trước lúc Bạch Thố lên hàng yêu thú cao cấp mới bắt đầu biến thân, khi rời khỏi lôi kiếp cũng loạng chà loạng choạng chứ không quen ngay với hai chân.
"Chủ nhân... Ta muốn hỏi cái này." Bạch Thố phát hiện hắn lơ đễnh nghĩ ngợi đi đâu thì nắm vạt áo giật giật.
"Chuyện gì?" Khâm Thanh từ trong ký ức quay trở lại.
"Ngài có vợ hả?" Bạch Thố không nhịn được tò mò hỏi.
Việc này nó vẫn luôn thắc mắc kể từ lúc còn ở thị trấn rồi, nhưng mà chủ nhân dặn nó ngoan, nó không dám lên tiếng, nhịn đến bây giờ cuối cùng vẫn hỏi ra.
Nghe những lời này, Khâm Thanh chỉ cảm thấy buồn cười: "Em biết vợ là cái gì không?"
"Biết!" Bạch Thố ưỡn ngực tự hào nói, "Vợ chính là người sống chung với mình, cho mình ăn, sinh thú nhỏ cho mình đó! Phì Trư kể ở khu rừng kế bên có một tên sư tử có tới bảy bà vợ, mỗi ngày đều đi săn mồi đem về cho hắn ăn, còn sinh ra tới bảy con thú con!"
Biết ngay mà, con thỏ này làm gì đột nhiên thông minh đột xuất được. Tuy vậy khái niệm cơ bản cậu hiểu được cũng không sai, Khâm Thanh không bắt bẻ, còn khen ngợi: "Bạch Thố nhà ta thật giỏi, nhỏ như vậy đã biết vợ là gì."
Bạch Thố lấy làm kiêu ngạo lắm, nhưng cậu vẫn chưa quên câu hỏi ban đầu của mình: "Vậy ngài có vợ không chủ nhân? Tại sao ta chưa nhìn thấy người đó bao giờ?"
"Đương nhiên là có rồi." Là em chứ là ai, Khâm Thanh tự nhủ. Nhưng hiện tại vẫn Bạch Thố vẫn còn quá nhỏ, hắn có thú tính tới đâu cũng không thể hạ thủ với một đứa nhóc được, "Đợi đến khi em lớn sẽ gặp."
Hắn không muốn nói tới chuyện này nữa, tạm lảng sang truyện khác, Bạch Thố ngây ngốc như mọi khi rất nhanh liền dính bẫy hoàn toàn quên béng vấn đề trước đó.
Nói thế nào Bạch Thố cũng là yêu thú, sau khi được Khâm Thanh hướng dẫn nửa ngày trời rốt cuộc cũng có thể đi lại chậm rãi, qua ba ngày thì hoàn toàn tung tăng chạy nhạy được rồi, chỉ là tốc độ không nhanh bằng trước kia do chưa quen kết hợp yêu lực cùng với cơ thể này thôi. Dưới sự cầu xin nài nỉ của cậu, Khâm Thanh rốt cuộc cũng đồng ý để cậu đi chơi như mọi khi, nhưng với điều kiện phải về nhà trước khi mặt trời lặn.
Phì Trư ban đầu nhìn thấy hình dạng này của Bạch Thố thì hoảng hốt lắm, còn tưởng đâu có người lạ xâm nhập, tới khi nghe cậu kể chuyện xong thì tiếc nuối giẫm chân: "Có loại nấm giúp biến thành người mà không cần đợi tới khi lên được cấp 7 sao, lại còn không cần độ lôi kiếp, giá như ta cũng ăn được thì tốt quá rồi!"
"Làm người có gì vui đâu cơ chứ?" Bạch Thố thắc mắc, cậu cảm thấy khó hiểu vì sao mọi người xung quanh mình đều cố chấp với việc biến thành người như vậy.
"Ngươi ngốc lắm, sau khi trở thành người rồi tốc độ tu luyện sẽ nhanh lên, hơn nữa có thể thoải mái trà trộn vào thế giới con người, tha hồ thăm thú đi đây đi đó." Phì Trư lắc lắc đầu thở dài, "Mang hình dạng yêu thú như thế này đi vào thế giới con người chẳng khác nào rung chuông gọi bọn thuần thú sư tới bắt ta đi cả."
Bạch Thố an ủi: "Thật ra ta cảm thấy ký khế ước với thuần thú sư cũng không tệ lắm đâu, chủ nhân ta rất tốt với ta nè. Hắn bảo ta thuần thú sư tốt với yêu thú của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chỉ có một vài tên xấu xa làm chuyện độc ác thôi."
"Hây, đây không chỉ là vấn đề tốt hay không, mà còn là nguyên tắc." Phì Trư ngồi phịch xuống, "Yêu thú chúng ta ký khế ước xong với thuần thú sư liền phụ thuộc vào đối phương, tuy nói đôi bên cùng có lợi nhưng phần nhiều vẫn nghiêng về thuần thú sư, hắn đi đâu ngươi phải theo đó, hắn bảo ngươi làm gì ngươi cũng phải làm. Chưa kể yêu thú chỉ có thể ký khế ước với một người một lúc, thuần thú sư lại có thể ký với nhiều yêu thú. Lúc cả hai bên còn nhỏ yếu thì đúng là bổ trợ lẫn nhau đấy, nhưng đối phương càng thăng tiến sẽ lại càng mong ngóng muốn có được những yêu thú cấp cao hơn. Đã thế ta còn nghe bảo nếu yêu thú bị thương hay già yếu không còn đủ sức chiến đấu sẽ bị chủ nhân vứt bỏ cho dù có phải cưỡng trừ giải khế ước..."
"Ngươi nghe ở đâu ra nhiều chuyện đáng sợ quá vậy?" Bạch Thố nghe thôi cũng phát run.
"Ta có quen với một con chim sẻ yêu, nó tương đối nhiều chuyện, lần nào ghé thăm cũng kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Thế giới con người thì hấp dẫn thật đấy, ưu đãi khi ký khế ước với thuần thú sư cũng không ít, nhưng đôi khi cái giá phải bỏ ra không nhỏ đâu."
Bạch Thố chỉ mới tưởng tượng một ngày nào đó nó trở nên vô tích sự, chủ nhân chê bai không cần nó nữa, sau đó vứt bỏ nó đi ký khế ước với những con yêu thú cấp cao khác thôi khóe mắt đã đỏ hoe rồi, khóc hu hu: "Làm sao đây? Lỡ như chủ nhân của ta cũng giống bọn họ thì sao?"
"Cho nên ngươi phải chăm chỉ luyện tập vào, thế giới này lấy thực lực để nói chuyện, chỉ cần ngươi vẫn còn năng lực chủ nhân của ngươi sẽ không vứt bỏ ngươi đâu." Phì Trư tận tâm đưa ra lời khuyên. Ây, dù sao con thỏ béo ngu ngốc này cũng đã lỡ ký khế ước với người ta rồi, cho nên chủ động rời đi chắc chắn không thể, như vậy chỉ có thể nắm chắc lấy mà thôi, "Nhất là hiện tại ngươi chưa biết cách sử dụng yêu lực trong hình người, nói cách khác hoàn toàn không khác gì một đứa trẻ nhân loại..."
Phì Trư càng muốn lải nhải nhiều hơn nữa, nhưng nhìn cái bộ mặt mếu máo thảm hại kia thì không dám nói thêm, nếu Bạch Thố quay về nhà trong tình trạng bết bát quá cái tên thuần thú sư đáng ghét kia nói không chừng sẽ tìm tới nó gây phiền phức mất. Có lần bọn khỉ yêu trong núi bọn họ bắt nạt Bạch Thố nắm kéo tai cậu lại còn ném qua ném lại trên cây khiến cậu sợ chết khϊếp, kết quả tối hôm đó cả một đám khỉ đều bị đánh đến nằm bẹp, từ đó trở đi trông thấy cậu lại sợ hãi đi đường vòng. Bạch Thố ngốc nghếch đương nhiên không biết gì cả, chỉ thở phào nhẹ nhõm cảm thấy may mắn bọn khỉ không gây hấn với mình nữa thôi.
Nó dùng mũi ủn đất: "Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Ta kể ngươi nghe chuyện này!"
Bạch Thố hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngươi có nhớ con sư tử rừng kế bên không?" Phì Trư thở phì phò, "Hắn bỏ trốn khỏi đàn, sau đó xin ngủ nhờ tại nhà ta, cuối cùng nhất quyết không chịu đi!"
"Tại sao?" Bạch Thố tròn xoe mắt.
Có tới bảy bà vợ, bảy con thú nhỏ, mỗi ngày đều có người nuôi ăn cho, việc gì phải chạy trốn chứ? Cuộc sống như vậy là mơ ước của biết bao nhiêu yêu thú đó nha!
"Tới mùa động dục, bảy bà vợ của hắn nhu cầu quá cao, hắn đáp ứng không nổi, đành phải tạm thời bỏ trốn. Ngươi đừng nhìn bề ngoài hắn như vậy mà lầm tưởng, kỳ thật ở trong nhà quyền lợi của hắn ít nhất, tuy không cần đi săn mồi nhưng phải chịu trách nhiệm "phục vụ" các bà vợ, mỗi ngày lại đi lang thang trong lãnh địa để trông coi không cho kẻ lạ đột nhập, chẳng hề uy phong chút nào!" Nói tới đây, Phì Trư không khỏi tặc lưỡi, "Lúc ta gặp hắn dáng vẻ thì tiều tụy, gương mặt hốc hác, giọng nói thều thào như thú sắp chết vậy! Nếu không phải vì có quen biết, ta còn lâu mới cho hắn vào! Ai ngờ tên này bám dai còn hơn đỉa, thề sống thề chết đợi qua mùa động dục mới chịu về! Hắn lại bị mấy bà vợ dưỡng phế không biết săn mồi, khiến ta ngày nào cũng phải đem đồ ăn về! Mà hắn ăn còn nhiều hơn ta nữa! Ngươi nghĩ xem có quá đáng không?!"
"Quả thật rất quá đáng!" Bạch Thố thầm tưởng tượng nếu có con yêu thú nào dám ở lại nhà bọn họ, sau đó còn bắt cậu và chủ nhân phải nuôi ăn nó mỗi ngày, nhất định cậu cũng sẽ rất tức giận!
"Cho nên, ta đã lén liên hệ với một trong bảy bà vợ của hắn." Phì Trư cười hề hề, "Ngươi không biết cái bản mặt của hắn lúc bị bảy bà vợ lôi cổ về hài đến cỡ nào đâu! Ta lẫn đám yêu thú lân cận hôm ấy được một trận cười no nê!"
Nói rồi nó lăn lộn xuống đất, giả giọng con sư tử: "Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Các nàng tha thứ cho ta, lần sau ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa! Ấuuuuu! Đừng tát, đừng tát mà, ta biết lỗi thật rồi...!"
Phì Trư diễn quá thật, Bạch Thố cũng phải cười lăn cười bò theo. Cậu tưởng tượng khung cảnh trong đầu mình, cảm thấy con sư tử kia có chút tội nghiệp. Tuy không biết công việc "phục vụ" vợ là gì, song nếu giống như Phì Trư miêu tả héo úa như lá mùa thu thế kia thì con sư tử nọ cũng thật lâm vào tình thế khó xử mới phải chạy trốn mà.
Cậu lại nghĩ tới vợ của chủ nhân, liệu có phải vợ lúc nào cũng hung dữ như vậy không? Chắc là không đâu nhỉ, chủ nhân của cậu cái gì cũng giỏi, làm gì rơi vào tình thế như con sư tử kia. Nghĩ vậy, Bạch Thố càng tự hào nói: "Vẫn là chủ nhân ta giỏi nhất, không giống con sư tử đó."
"Thôi đi, chủ nhân ngươi còn chưa có vợ mà so cái gì." Phì Trư xì mũi khinh thường.
Đúng là ngây thơ chưa hiểu sự đời, tên nào trước khi lấy vợ cũng nói như thế cả, kết cục ra sao? Cả ngày phải ăn nhẹ, nói khẽ, cười duyên, chọc tức vợ là bị ăn vả như chơi. Mấy con yêu thú nó quen biết từng đi lấy vợ đều có một đặc điểm chung là hao gầy đi nhiều sau vài năm cả, cũng không còn tràn đầy sức sống như trước kia.
"Không có, chủ nhân ta có vợ rồi!" Bạch Thố cãi, "Ngài ấy nói với ta là ngài ấy có vợ."
"Thế vợ hắn đâu?" Phì Trư vẫn không tin.
"Ta... không biết." Bị chất vấn như vậy, Bạch Thố ỉu xìu, "Chủ nhân bảo khi nào ta lớn sẽ gặp..."
Phì Trư ngay lập tức bổ não, chán nản thở dài nói: "Như vậy chủ nhân ngươi cũng như con sư tử kia thôi, chắc là sợ mất mặt nên mới không dám nói thật với ngươi. Ta nói ngươi nghe, khi người lớn bảo "lớn lên rồi sẽ biết" nó cũng tương đương với "tốt nhất đừng bao giờ biết", hắn xấu hổ nên không dám nói thật với ngươi đấy. Chứ có ai có vợ mà lại không ở bên? Không ở bên thì sinh thú nhỏ như thế nào?"
Bạch Thố không tưởng tượng được cái cảnh chủ nhân đầu đội trời chân đạp đất của mình lại bị bảy bà vợ nắm tai kéo cổ như Phì Trư miêu tả, nhưng mà cậu cũng không cãi lại được, bởi vì thật sự ngay cả cậu cũng chưa thấy qua vợ của chủ nhân. Thậm chí cậu có hơi tin tưởng lời giải thích của Phì Trư. Đột nhiên Bạch Thố cảm thấy chủ nhân thật tội nghiệp, bất quá cậu sẽ không giống như con heo yêu này gọi vợ của chủ nhân tới bắt ngài ấy về! Tất nhiên một phần do cậu còn chẳng biết đối phương là ai, nhưng cho dù có biết thì cậu cũng không mách lẻo đâu!
Kể từ hôm đó, Khâm Thanh phát hiện Bạch Thố trở nên ngoan ngoãn dính người hơn, luôn tìm mọi cách khiến cho hắn vui. Thậm chí cậu còn chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, hùng hồn tuyên bố với hắn rằng sẽ trở thành yêu thú mạnh nhất, không để bất cứ ai cướp chủ nhân đi! Về sau mỗi ngày cậu đều sẽ lo cho hắn ăn uống, cho dù hắn có ăn nhiều hơn cậu, cậu cũng không chê!
Tuy rằng hiện tại chỉ mới là hứa hẹn, song đối với Khâm Thanh như thế đã quá đủ ngọt ngào, hắn không cần Bạch Thố phải làm gì nhiều nhặn, chỉ cần trong lòng cậu có mình là đủ. Về phần nguyên nhân thay đổi, hắn cho rằng sau khi biến hóa thành hình người thì Bạch Thố cũng chững chạc hơn, do đó mới có những suy nghĩ "trưởng thành". Có đánh chết Khâm Thanh cũng không ngờ được tất cả những điều này đều bắt nguồn từ việc Bạch Thố nghĩ rằng hắn đang... bỏ trốn khỏi vợ mình như con sư tử rừng kế bên.