Đêm Khuya Rồi Đến Húp Một Tô Mì Ăn Liền Đi!

Chương 5

17

A Trạch dậy sớm và trở lại với bữa sáng thịnh soạn. Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy có người ngồi xổm trước cửa nhà mình.

Nhìn kỹ hơn, A Trạch thở dài.

Tiểu Phao ở cửa nghe được tiếng động liền mở mắt. Hắn loạng choạng đứng dậy, dù ngồi xổm cả đêm nhưng chân vẫn không bị tê.

(editor: gọi anh em cho thắm thiết nha)

"Em tìm anh thật lâu ... Lúc trước, anh đã nói không cho em đi xa, em cũng chỉ có thể dưới lầu tìm anh. Anh ... không sao chứ?" Tóc vàng mỹ nhân vẻ mặt mệt mỏi, ủy khuất mở miệng.

Xong rồi xong rồi. A Trạch bắt đầu hối hận và thầm mắng bản thân trong lòng. Anh vỗ về Tiểu Phao và nắm lấy tay cậu mở cửa rồi đi về nhà.

“Anh chỉ là đi massage.” A Trạch giải thích.

"Kia ... em cũng đang học massage, anh không cần ra ngoài lâu như vậy được không?"

18

Những ngày tiếp theo, A Trạch thập phần dễ chịu. Sau khi Tiểu Phao học cách massage, hắn xoa bóp cho cậu mỗi ngày, A Trạch như bước vào một cõi mới.

Có người đẹp hầu hạ mỗi ngày, trong nhà giống như thiên đường nơi hạ giới.

A Trạch thư giãn cơ thể và tâm trí của mình, cũng như thả lỏng cảnh giác.

19

Sau nhiều đêm liên tục, cuối cùng A Trạch cũng hoàn thành bức tranh. Tiểu Phao chăm chỉ lại đây massage, anh nhưng lại nặng nề ngủ.

Khi A Trạch đang ngủ, anh luôn cảm thấy có gì đó nhột nhột, anh vẫy nó vài lần mà không thèm nhìn. Anh không kiên nhẫn mở to mắt, chính mình ngực đang vị Tiểu Phao hôn môi gặm cắn. Tiểu Phao tính khí không biết khi nào đã tiến nhập anh, Tiểu Phao một bên hôn môi một bên nhẹ nhàng va chạm.

... Thế nhưng mệt mỏi đến nỗi thậm chí bị làm cũng không nhận ra sao?

Quá mệt mỏi. A Trạch thở dài và chấp nhận số phận của mình.

Dù sao thì nó cũng không đau. Anh mơ mơ màng màng ôm Tiểu Phao rồi lại chìm vào giấc ngủ.

20

Gần nhất, A Trạch thay đổi. Anh không muốn thừa nhận sự thật rằng anh ấy đang bẻ cong, cũng không muốn luôn là người ở dưới.

Vì vậy, A Trạch đã đến phòng tập gym làm thẻ và mỗi ngày cường thân kiện thể, vì lần sau bị áp thời điểm có khí lực phản kháng.

Khi A Trạch đi vắng, Tiểu Phao ở một mình trong căn phòng trống, chỉ có thể xem một số video màu sắc* để thời gian trôi qua, buổi tối có thể cùng A Trạch thảo luận về kết quả học tập.

*video màu sắc là phim s*x đó.

Tiểu Phao đặc biệt cảm động, A Trạch nhưng lại vì muốn tốt thừa nhận mà kiên trì tập gym, khả năng chịu lực đã mạnh hơn trước rất nhiều lần.

A Trạch nội tâm: suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ nghĩ muốn xoay người làm 1.

21

Một ngày nọ, A Trạch tìm thấy một quán bún ốc mới mở trên đường về nhà. Anh vốn dĩ không có hứng thú với đồ ăn ngoài mì gói, nhưng nơi này xếp hàng dài có vẻ khá ổn.

Anh ấy quyết định thử xem sao.

Có lẽ chỉ có hai trường hợp là chưa ăn và đã ăn. A Trạch mừng thầm: Trước giờ mình chỉ giới hạn với mì gói, thật là ngu ngốc, còn mì chính là công lý!

22

Chào mừng A Trạch về nhà ban đầu là điều hạnh phúc nhất đối với Tiểu Phao mỗi ngày.

Nhưng hôm nay anh ngửi thấy mùi khó chịu trên người A Trạch.

“Anh có người khác ở bên ngoài à ??” Tiểu Phao lớn tiếng chất vấn.

A Trạch gãi đầu, nghĩ đến chính mình đi ăn bùn ốc, cũng không phải là nɠɵạı ŧìиɧ đi.

Tối hôm đó, anh bị "trừng phạt", bị Tiểu Phao lăn qua lộn lại, rửa sạch rồi lại làm, hai ngày liền không thể xuống khỏi giường.

A Trạch đau khổ đã bí mật hủy đơn hàng bún ốc.

23

A Trạch không lo lắng về việc liệu anh ấy có thẳng hay không.

Rối rắm có tác dụng gì sao? Thực hiển nhiên là không.

Hơn nữa, Tiểu Phao trừ bỏ trên giường chuyện đó, mặt khác thời điểm đều thực chăm sóc A Trạch.

Hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau và sống một cuộc sống tốt đẹp.

Quả nhiên, vẫn là yêu nhất mì ăn liền! A Trạch cảm thán.

(Hoàn)