Kể từ đó hàng đêm Chu Tư Hành đều ở trong phòng của nữ nhi, ông không còn phản đối việc Chu Nguyệt Dung mặc váy lụa nữa, chỉ là không được mặc cho người khác xem mà thôi. Chu Nguyệt Dung hao hết tâm tư cuối cùng cũng được cha sủng ái, bản thân càng thêm không da^ʍ lãng không cố kỵ, mỗi ngày đều biến đổi biện pháp để làm ông hài lòng, hôm nay nàng nhận được đồ vật đường muội Chu Nguyệt Phù gửi tới, chỉ nhìn thoáng qua tiểu tao huyệt đã trở nên ẩm ướt.
Chu Tư Hành từ phủ nha về đến nhà, vừa mới đi tới trước cửa phòng nữ nhi đã nghe được tiếng chuông vang lên bên trong, còn có tiếng cười của nha hoàn nhẹ nhàng truyền đến bên tai, “Dáng vẻ này của cô nương thật là tao lãng, lão gia nhìn thấy nhất định lại muốn thao sưng tiểu tao huyệt kia!”
Chu Nguyệt Dung hờn dỗi nói, “Ngươi thật lắm lời! Lại đây buộc chặt cái chuông này cho ta, không tí nữa cha còn chưa kịp nhìn đã bị rơi mất.”
Bao tuổi rồi còn chơi chuông nhỏ?
Chu Tư Hành không thể hiểu được, trực tiếp đẩy cửa đi vào, ông còn cho rằng nữ nhi đang chơi món đồ chơi nhỏ nào đó, trăm triệu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn cảnh xuân dâʍ ɭσạи thế này.
Một sợi dây thừng màu đỏ to bằng đầu đũa quấn quanh chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo của Chu Nguyệt Dung, sau đó chia làm hai, mỗi bên buộc vào núʍ ѵú nhỏ dựng thẳng, bên dưới còn treo hai chiếc chuông vàng nhỏ.
Dây thừng còn kéo dài đến bên hông nàng, hợp lại quấn lấy vòng eo nhỏ nhắn, cuối cùng dừng lại giữa hai chân, trên tiểu tao huyệt có hai viên ngọc trai to bằng hạt nhãn, theo động tác đi qua đi lại cọ vào da^ʍ hạch.
Cho dù Chu Tư Hành ngày ngày cùng nàng thân cận nhưng giờ phút này cũng không tránh khỏi cảm thấy khó thở, tức khắc cảm thấy nha hoàn kia nói có lý!
Yêu tinh quyến rũ như vậy nếu không hung hăng thao nàng một hồi thì thật sự là không thể nào nói nổi!
“A, lão gia về rồi!” Nha hoàn khom người hành lễ rồi lui xuống, nhưng khi đi còn cố ý không đóng cửa lại, hai cha con trong phòng cũng không thèm để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, Chu Nguyệt Dung vặn người chậm rãi đi về phía Chu Tư Hành, hai viên ngọc trai kia cọ vào tiểu tao huyệt khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, đôi chuông nhỏ trên núʍ ѵú cũng vang lên leng keng, mỗi một bước đi như đánh vào trong lòng ông.
“Cha… đã về rồi…”
“Nha đầu hư, ta không ở nhà con đã da^ʍ đến khó chịu như vậy rồi?” Chu Tư Hành vươn ngón trỏ , móc lấy sợi dây thừng màu đỏ quấn quanh cổ nàng, trực tiếp kéo nữ nhi đến trước mặt, cầm sợi dây thừng trong tay, nhìn vυ' bự và tiểu tao huyệt của nữ nhi đồng thời bị tác động lên, khàn giọng nói, “Kiếm đâu ra thứ dâʍ ѵậŧ này thế!”
Núʍ ѵú và tao hạch bị cha dùng một tay khống chế, Chu Nguyệt Dung chảy ra đầy dâʍ ŧᏂủy̠, “Là Phù Nhi… đưa tới… Ưm… Cha chơi Dung Nhi thật thoải mái… Ưm… Dung Nhi còn muốn…”
Chu Tư Hành bị du͙© vọиɠ thiêu đốt, vật dưới háng bừng bừng phấn chấn, ông lôi kéo nữ nhi ấn lên trên cửa, để nàng chổng mông lên lập tức đi vào, “Mỗi ngày đều phát tao, không thao một lúc tiểu huyệt này đã ngứa ngáy, đây là chê ta thao con không đủ đúng không, còn muốn tìm thứ này đến câu dẫn ta!”
Dây thừng đỏ trên tiểu tao huyệt bị Chu Tư Hành kéo sang một bên, nhưng hai viên ngọc trai phía trước vẫn cọ vào tiểu da^ʍ hạch của nàng, Chu Nguyệt Dung bị cha dùng gậy thịt lớn ép chặt vào cửa, chuông nhỏ trên núʍ ѵú rung lắc phát ra tiếng leng keng, “Người ta chỉ là muốn cho cha niềm vui… A… Sâu quá… Gậy thịt lớn của cha cắm đến tận ngực người ta rồi… Cha thao con đi… ưm… thao chết tiểu tao hóa đi…”
Dây thừng đỏ quấn quanh cổ bị Chu Tư Hành kéo từ phía sau, tuy không đau nhưng lại mang theo một loại nhục nhã khác, Chu Tư Hành cũng cảm thấy tiểu nộn huyệt của nữ nhi càng kẹp chặt hơn, lập tức không nhịn được nhắm vào trung tâm tao huyệt dùng sức đẩy vào, “Nha đầu thiếu thao, con chính là tiểu cɧó ©áϊ động dục, quàng dây vào cổ câu dẫn cha thao con! Thao chết con, hôm nay nhất định phải thao chết tiểu da^ʍ huyệt này!”
“A… Gậy thịt lớn sắp chọc thủng tao thịt rồi… Thật thoải mái… Cha ruột thao tiểu nộn huyệt của nữ nhi… Dung Nhi chính là tiểu cɧó ©áϊ của cha… A… Sinh ra phải bị cha thao… A… cha lại đến thao tao huyệt của tiểu cɧó ©áϊ đi… Thao chết con đi…”
Cha con hai người đang làm việc khí thế ngất trời thì liền nghe được một người cao giọng cười nói, “Đại ca thật hào hứng!”