“Tiểu tao hóa thiếu thao này, bị gậy thịt lớn của cha ruột thao sướиɠ đến vậy sao?” Chu Tư Hành nâng eo hông, gậy thịt lớn tàn nhẫn cắm thật sâu vào trong tiểu tao huyệt nữ nhi, đột nhiên qυყ đầυ đυ.ng tới một chỗ thịt mềm nổi lên, khóe miệng ông nhếch lên, nhắm ngay chỗ thịt mềm kia đẩy mạnh vào.
“A… Cha… Không được… nơi đó không được… Dung Nhi sắp bị gậy thịt lớn của cha thao hỏng rồi… Cứu… cứu mạng… người ta chịu không nổi mà…” Chu Nguyệt Dung cũng không biết tại sao trong tiểu tao huyệt lại có một nơi như vậy, chỉ cần thoáng cọ qua cũng khiến nàng không ngừng run rẩy.
Chu Tư Hành tham lam nhìn chằm chằm mị thái của nữ nhi, qυყ đầυ lớn nhắm ngay chỗ thịt mềm kia hung tợn chọc vào không ngừng, “Nha đầu ngốc, đây là tao tâm của con đó, một nơi tốt như vậy không thao thì còn thao nơi nào cơ chứ?”
“Hóa ra đây là… tao… tao tâm… Đừng mà… Gậy thịt lớn của cha… a… a… thật muốn thao chết nữ nhi sao… Tha con… Dung Nhi thật sự không chịu nổi nữa rồi… Cha mau thả con ra… con muốn đi tiểu…”
Chu Tư Hành biết nữ nhi sắp bị ông thao đến triều phun, tất nhiên không chịu buông tay ra, ý xấu tiếp tục đυ.ng vào tao tâm, trầm giọng nói, “Muốn tiểu thì tiểu đi, cha không trách con đâu!”
Như có một tia chớp điện từ tiểu huyệt xông thẳng lên não, Chu Nguyệt Dung phát ra một tiếng da^ʍ kêu cao vυ't, thân thể không ngừng run rẩy, da thịt toàn thân bị du͙© vọиɠ thiêu đốt đỏ ửng lên, nước mặt không ngừng ứa ra, “Cha… không được… a… tha con… Dung Nhi sắp chết… sắp bị gậy thịt lớn của cha thao chết rồi… A… tiểu… bị cha thao tiểu ra mất…”
Tia nước trong suốt từ trong huyệt bắn nhanh ra ngoài, quy dầu lớn bị dòng nước kia tưới run lên, sau tám năm Chu Tư Hành lại lần nữa được hưởng khoái lạc, mà người nằm dưới bị ông thao hỏng lại là nữ nhi ruột, lúc này không thể dừng lại được nữa rồi, "Vật nhỏ dâʍ đãиɠ này, bị gậy thịt lớn của cha ruột thao sướиɠ đến mức không ngừng phun nước, sớm biết con sinh ra thân thể dâʍ đãиɠ như vậy thì ta khổ sở nhịn lâu như vậy làm gì!”
Đáng thương cho Chu Nguyệt Dung lần đầu thừa nhận gậy thịt lớn thao cắm mà cha lại không chịu buông tha nàng dễ dàng.
Nàng không chịu nổi cảm giác cực lạc này, khóc lóc xin tha, vặn vẹo trốn tránh, vòng eo mảnh khảnh kia lại bị Chu Tư Hành đè chặt lại, qυყ đầυ lớn bừng bừng phấn chấn không lưu tình liên tục đυ.ng vào tao tâm, dâʍ ŧᏂủy̠ nàng phun ra không ngừng, cứ như vậy bị cha ruột thao khóc cầu không thôi.
“Ô… cha thật muốn… thật sự muốn thao chết Dung Nhi sao… Tiểu tao huyệt sắp bị cha thao hỏng rồi… A… Dung Nhi muốn chết… A… cha tha mạng… A… Lại tới nữa… Tiểu tao huyệt lại bị cha thao muốn tiểu…”
Chu Tư Hành vô cùng yêu thích dáng vẻ câu hồn này của nàng, “Tâm can của ta, đây không phải là nướ© ŧıểυ, đây là dâʍ ŧᏂủy̠ của con bị gậy thịt lớn của cha cắm phun ra, khổ thân con ngày ngày nghĩ muốn cha thao con, hôm nay cha nhất định phải làm việc chăm chỉ để đền đáp tấm tình si này của con!”
Tay trái tách thịt môi, tay phải đùa bỡn khảy âm hạch của nữ nhi, Chu Tư Hành nhớ tới tên xa phu kia liếʍ tiểu tao huyệt của nữ nhi mình lại nổi cơn ghen, lạnh lùng hỏi, “Hôm qua con gọi tao hạch này là cái gì?”
Nghĩ rằng cả thúc phụ và cha đều không thích cái tên đó, Chu Nguyệt Dung cũng không dám nhắc lại, chỉ nói là mình đã quên rồi. Chu Tư Hành làm quan đã hơn mười năm làm sao có thể bị tiểu nha đầu này lừa, ông ấn lên tiểu trân châu phấn nộn kia xoa nhanh, trong tiếng kêu không ngừng của nữ nhi ép hỏi, “Tốt nhất là con nói rõ ràng cho cha, nếu không cha sẽ thao hỏng tiểu nộn huyệt này của con!”
Chu Nguyệt Dung giống như cá mắc cạn, không ngừng thở dốc, “Con nói… con nói… A… cha mau dừng… Đó là tiểu da^ʍ đậu… A… Cha đừng niết… A… Nữ nhi không được…”
Dâʍ ŧᏂủy̠ lại lần nữa phun trào, tiểu tao huyệt trong cơn cực lạc không ngừng siết chặt, gậy thịt lớn của Chu Tư Hành bị tiểu nộn huyệt của nữ nhi bọc chặt tiến lui đều khó, lại bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng đặc bắn nhanh vào trong tử ©υиɠ nữ nhi ruột.
“Nóng quá… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha… bỏng chết con rồi… A… A… Tiểu tao huyệt của Dung Nhi bị cha thao… còn rót… tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha vào… Nữ nhi bị cha… thao thật sướиɠ…”